Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 111: Cô chuẩn bị dùng thân mình làm mồi nhử



Lúc này, nơi mà Lưu Ly đứng chính là trước cửa tiệm quần áo của Cẩm Nương.

Bởi vì còn sớm, tiệm quần áo mới vừa mở cửa không lâu, cho nên không có khách.

Cẩm Nương vốn tưởng là có khách tới, khi ngẩng đầu mới đầu cũng không nhận ra, sau khi biết là Lưu Ly bèn mang vẻ mặt khó tin.

Dù sao mới mấy ngày không gặp, Lưu Ly lại giống như biến thành người khác, vết sẹo trên mặt đã hoàn toàn không thấy nữa, làn da còn thuộc loại căng mẩn trắng trẻo, nói Lưu Ly vừa tới tuổi cập kê cũng có người tin, đâu có ngờ đây là bà mẹ hai con chứ?

Cẩm Nương cảm thấy, nếu không phải trước đó khi gặp Lưu Ly thì vết sẹo trên mặt cô đã nhạt đi rất nhiều, mang máng cũng nhìn ra Lưu Ly là một mỹ nhân, cộng thêm quần áo mà Lưu Ly mặc trước đó còn là quần áo trước kia nàng ta từng thấy, nàng ta chắc chắn khó thể liên kết với nhau.

Đối mặt với sự sững sờ của Cẩm Nương, Lưu Ly không hề cảm thấy kỳ lạ hơn nữa sớm đã nằm trong dự tính.

Trước đó cô là không muốn người khác nghi ngờ, vậy nên mới chỉ điều chế nước thuốc làm mờ sẹo bình thường, muốn từ từ làm mờ vết sẹo đi là được, dưới sự lặng lẽ thay đổi người khác cũng dễ tiếp nhận hơn.

Nhưng tối qua cô đã thay đổi chủ ý.



Đây không chỉ vì cô muốn đi theo con đường thần y, còn là để cứu Bình Bình.

Cho nên ngay trong đêm cô đã chế tạo ra cao mỡ trị sẹo, còn là phiên bản nâng cấp có thêm nước linh tuyền, hiện nay lúc này hiệu quả chắc đã rõ ràng hơn khi Yên Yên nhìn thấy lúc sáng, cho nên đối diện với sự sững sờ của Cẩm Nương, cô không hề cảm thấy lạ.

Sau khi biết là Lưu Ly, tuy Cẩm Nương nghi hoặc, nhưng lại không nhìn chăm chăm vấn đề nhan sắc của Lưu Ly, mà phấn khích nói cho Lưu Ly tình hình của tiệm quần áo trong mấy ngày này.

“Yên Yên, cô không biết đâu, từ sau ngày hôm đó thì có không ít tiểu cô nương tới hỏi quần áo, hiện nay đơn đặt hàng trong tiệm đã xếp tới mười lăm ngày sau rồi, tôi suy tính có nên mở rộng sản xuất không, cô tới vừa hay...”

Cẩm Nương không biết chuyện con trai của Lưu Ly mất tích, chỉ nghĩ tới việc kinh doanh mấy ngày nay thì mặt mày rạng rỡ.

Lưu Ly lại không có tâm tư nói những chuyện này, bèn nói: “Tạm thời không cần mở rộng sản xuất, nhưng tôi vẫn để lại hai bản vẽ ở trong tay của Hạnh Huệ, cô có thể dựa theo bản vẽ đó để cập nhật đồ mơi.”

Thấy Cẩm Nương như có nghi vấn, Lưu Ly vội nói ra mục đích tới của mình: “Cẩm Nương, hôm nay tôi tới tìm cô, là có chuyện muốn nhờ cô giúp.”

Cẩm Nương nghe thấy Lưu Ly có chuyện muốn mình giúp, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, bỗng chốc quên mất chuyện kinh doanh.

“Cô nói, việc có thể giúp được, tôi nhất định giúp.”

Theo Cẩm Nương thấy, nếu không có Lưu Ly, tiệm quần áo của nàng ta không thể khởi tử hồi sinh, vậy nên đối với Lưu Ly, Cẩm Nương rất cảm kích.

Sau ba chén trà, một cô nương mặc chiếc váy hồng đeo mạng che mặt trên lưng đeo một tay nải đi ra từ phía sau tiệm quần áo.

Người này chính là Lưu Ly.

Bộ váy hồng phấn mà Lưu Ly mặc trên người lúc này là kiểu dáng khá bình thường, nhưng lại là loại thiếu nữ 14-15 tuổi hay mặc, dùng loại vải bình thường.

Mà lúc này bím tóc của Lưu Ly cũng đã được Cẩm Nương búi thành hình chữ thập đầy khéo léo, rất giống cách sửa soạn của một thiếu nữ, hơn nữa không có cảm giác không ăn nhập.

Sau khi đi ra khỏi tiệm quần áo, Lưu Ly bèn đi về phía một quán trọ của trấn Tây.

Trấn Tây là một nơi nghèo nhất trong trấn, cho nên quán trọ của trấn Tây cũng rất cũ, nhưng lại là quán trọ mà người nơi khác hay ở nhất.

Sau khi Lưu Ly đi vào, nhìn xung quanh một chút sau đó hỏi chưởng quầy có phòng trống không, bao nhiêu tiền một đêm.

Giá của quán trọ bình thường đều là mười hai đồng một đêm, giá của phòng thượng hạng thì cao hơn một chút, nhưng quán trọ này chỉ lấy bẩy đồng.

Lưu Ly nói muốn xem tình trạng của căn phòng, chưởng quầy nhìn một tiểu cô nương yêu kiều như này, đương nhiên không có đạo lý từ chối.

Chỉ là sau khi Lưu Ly lên tầng xem phòng, vẫn nhíu mày đi xuống, rõ ràng không quá hài lòng với tình trạng của căn phòng.

Vốn một màn này ở trong quán trọ là thường xuyên xảy ra, nhưng một tiểu cô nương một mình đi xem phòng thì rõ ràng không bình thường.

Vậy nên cho dù là Lưu Ly đeo mạng che mặt, vậy cũng thu hút sự chú ý của không ít người.

“Làm phiền chưởng quầy rồi, tôi muốn tới nhà khác xem thử.” Sau khi Lưu Ly vẻ mặt rầu rĩ chào chưởng quầy thì đi về phía cửa.

Có lẽ là vì có tâm sự, khi Lưu Ly đi tới cửa thì bị vấp ngưỡng cửa.

Khi Lưu Ly té ngã, mạng che mặt trên mặt trượt xuống.

Lưu Ly chợt sửng sốt, vô thức quay đầu lại, vừa hay khách trong quán trọ đều nhìn về phía này.

Lưu Ly chạm ánh mắt với những người đó, giống như chim sợ cành cong, nhanh chóng đeo mạng che mặt lên, sau đó từ trên đất bò dậy, hoảng hốt chạy mất.

Trong quán trọ lại truyền ra vài tiếng hít thở.

“Tiểu cô nương vừa rồi trông thật xinh đẹp.”

“Đúng vậy, là cô nương xinh đẹp nhất mà ta từng thấy.”

“...”

Sau khi Lưu Ly rời đi, không có đi tìm quán trọ khác nữa, mà đi dạo ở trấn không có mục tiêu.

Cô đang đợi!

Dựa theo thông tin mà Cố Tại Ngôn mang tới, cô biết Trương Tiến Danh dạo gần đây đang săn lùng nữ nhân và các bé xinh đẹp, hơn nữa đặt mục tiêu vào những thiếu nữ vừa tới tuổi cập kê hoặc chưa tới tuổi cập kê.

Tuy cơ thể này của cô hiện nay đã hai mươi tuổi, nhưng sau khi dùng thuốc mỡ trị sẹo, cô hoàn toàn có thể đẹp như nữ tử mười lăm tới mười sáu tuổi ở thời đại này.

Còn dung mạo.

Không thể không nói, dung mạo của cơ thể này của cô quả thật không tồi, có tám mươi phần trăm vẻ ngoài giống với cô của kiếp trước.

Sau khi sử dụng mỹ phẩm mà cô chế trong đêm, trang điểm nhẹ nhàng mà người bình thường của thời đại này nhìn không ra, cô tin không có ai sẽ nghi ngờ tuổi tác của cô.

Còn tại sao lại tới quán trọ đó?

Cố Tại Ngôn tối qua đã nhắc tới, tâm phúc của Trương Tiến Danh từng bắt một bé gái ở quán trọ đó.

Cô không biết Cố Tại Ngôn muốn tìm được Bình Bình kiểu gì, trước khi Cố Tại Ngôn tìm được Bình Bình, Bình Bình có nguy hiểm không.

Cô không thể đợi được, không thể ngồi không chờ đợi, đợi thêm một khắc, trái tim của cô sẽ nghĩ thêm một phần, cho nên cô chuẩn bị dùng bản thân làm mồi nhử.

Chỉ là vừa rồi trong quán trọ nhiều người như vậy, rốt cuộc có người của Trương Tiến Danh không trong lòng cô không rõ.

Đi dạo tròn một canh giờ, Lưu Ly vẫn không cảm nhận được có người bám theo mình, trong lòng càng thêm sốt ruột.

Khi Lưu Ly đang nghĩ có nên đi hỏi nhà của Trương Tiến Danh ở đâu, cô có nên đi lảng vảng ở nhà của Trương Tiến Danh không, một người phụ nữ già bỗng nhiên va vào cô.

Lưu Ly vốn đang nghĩ chuyện khác, bị đụng như vậy, Lưu Ly vậy mà trực tiếp bị đụng ngã, mà người phụ nữ già đó cũng aiya hai tiếng.

“A, tiểu cô nương xin lỗi, ta vừa rồi không nhìn thấy, không phải cố ý đụng vào cô.” Người phụ nữ già mang vẻ mặt áy náy, đi tới muốn đỡ Lưu Ly dậy.

Lưu Ly đang muốn nói không sao thì bỗng nhiên ngửi được một ít mùi đối với cô không tính là xa lạ...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv