Xuôi theo manh mối của Trương lão gia, Cố Tại Ngôn quả nhiên đã tra được một ít manh mối.
Chỉ là manh mối vào lúc mấu chốt thì bị đứt, nhân thủ của hắn ở đây không nhiều, tạm thời không muốn bại lộ thân phận, vậy nên chỉ đành dùng danh hiệu của Đặng Lâm An đi tìm huyện lệnh.
Cho dù sắp xếp việc ổn thỏa rồi, nhưng hắn vừa nghĩ tới Lưu Ly vẫn đang đợi tin, bèn vội trở về nói tình hình cho cô.
Nếu là ngày trước, vì sợ một người lo lắng mà đi ngựa không ngừng để trở về, đối với Cố Tại Ngôn mà nói chuyện đó tuyệt đối là không thể.
Nhưng bây giờ Cố Tại Ngôn chỉ muốn để nữ nhân đó không lo lắng, cái khác căn bản không nghĩ nhiều.
Thậm chí hắn đã quên nghĩ, sau khi hắn nói tình hình cho cô, sẽ khiến cô càng lo lắng hơn.
Thôn Đại Vĩ---
Yên Yên được Lưu Ly ôm trong lòng đã thiếp đi vì mệt, trong đầu nhớ tới những hình ảnh Bình Bình và cô ở bên nhau.
Tuy chưa tới 5 tuổi, nhưng Bình Bình lại rất hiểu chuyện rất ít khi khiến người khác nhọc lòng, Yên Yên như vậy mới càng khiến người ta đau lòng.
Nhưng cô lại làm mất Bình Bình.
Thằng bé bây giờ đang ở đâu? Có an toàn không? Liệu có sợ hãi không?
Từng câu hỏi hiện lên trong đầu Lưu Ly, làm nghẹt trái tim của Lưu Ly khiến nó đau thắt lại, nước mắt cũng bất giác rơi xuống, thấm ướt gối.
Vào lúc này, ở cửa sổ truyền tới tiếng cạch cạch.
Lưu Ly ngẩng đầu nhìn, lại thấy một bóng người đang trèo cửa sổ vào, làm cho Lưu Ly ngỡ ngàng dừng khóc, vội vàng đứng dậy, thất thanh hỏi: “Ai?”
“Là ta!”
Cố Tại Ngôn cưỡi ngựa suốt chặng đường trở về, tưởng Lưu Ly đã ngủ bèn không có gõ cửa, sợ đánh thức cô nên bèn đi vào từ cửa sổ, nhưng không ngờ Lưu Ly còn chưa ngủ, hắn còn dọa cô.
Vừa nghe thấy là giọng của Cố Tại Ngôn, trái tim treo lên của Lưu Ly cuối cùng cũng hạ xuống.
“Mẹ---” Yên Yên bị làm ồn, ngủ không được yên ổn lắm, nhắm mắt khóc gọi mẹ.
Lưu Ly nghe thấy tiếng thì nhẹ nhàng vỗ lưng của Yên Yên: “Mẹ ở đây, Yên Yên ngủ ngoan.”
Có lẽ thật sự quá buồn ngủ, cũng có lẽ là nghe thấy giọng nói của mẹ nên rất yên tâm, cho nên Yên Yên rất nhanh đã ngủ say.
Mà cả quá trình Cố Tại Ngôn đều nhìn Lưu Ly.
Dưới ánh sáng trăng, Cố Tại Ngôn lại có thể nhìn ra trên gò má của Lưu Ly còn vệt nước chưa khô.
Biết cô đã khóc, trái tim của Cố Tại Ngôn nhói đau, lúc này hận không thể băm vằm tên hung thủ đó ra.
Lưu Ly không biết tâm tư lúc này của Cố Tại Ngôn, sau khi dỗ Yên Yên xong, Lưu Ly ra hiệu Cố Tại Ngôn đi ra bên ngoài nói chuyện.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng, vừa đi ra khỏi phòng, Lưu Ly bèn gấp gáp hỏi: “Sao rồi, có tin tức không?”
Lúc chiều Cố Tại Ngôn vội vàng rời đi, hiện nay đêm khuya hắn lại trở về, có phải đã chứng minh có tin tức rồi không?
“Đúng như cô nghĩ, chuyện này có liên quan tới Trương Tiến Danh ở trên trấn.”
Trương Tiến Danh chính là Trương lão gia trong lời của Lưu Ly.
Lưu Ly vừa nghe quả thật có liên quan tới Trương lão gia, trái tim trùng xuống: “Vậy Bình Bình...”
“Cô nghe ta nói trước.” Cố Tại Ngôn không dám nhìn vào mắt của Lưu Ly, nhưng lại biết chuyện này buộc phải nói rõ với cô.
Bởi vì tra theo tuyến của Trương Tiến Danh, hắn phát hiện chuyện này không đơn giản như vậy, vậy mà còn dính dáng tới rất nhiều vụ án người mất tích.
Nếu không phải như vậy, hắn còn chưa tới mức đi tìm huyện lệnh.
Hắn muốn điều động người tới không phải là chuyện một ngày hai ngày, trong khoảng thời gian này, hắn muốn để phía huyện lệnh xuất mã.
Lưu Ly nghe thấy lời của Cố Tại Ngôn thì trầm mặc, ngước mắt đánh giá Cố Tại Ngôn.
Nhìn biểu cảm đó của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly đã biết sự việc có thể không tốt lắm.
Hít thở sâu hai lần, Lưu Ly mới cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
“Được, anh nói.”
Cố Tại Ngôn nghe thấy giọng nói run rẩy đó của Lưu Ly, vẫn không nhịn được mà dừng mắt trên mặt của cô, nhìn dáng vẻ cố tỏ ra vẻ trấn định của cô và đôi mắt có hơi sưng đỏ đó, Cố Tại Ngôn rất đau lòng.
Nhưng hắn biết, Lưu Ly không phải nữ tử bình thường chỉ biết trốn ở đằng sau nam nhân, cô muốn biết toàn bộ.
Vì vậy, Cố Tại Ngôn bèn nói ra toàn bộ tất cả sự việc mà mình biết.
Thì ra tra theo chuyện Trương lão gia mà Lưu Ly nói, quả nhiên đã tra được cái gì đó.
Ngoài mặt, Trương lão gia xuất thân thương nhân, nhờ buôn bán nhiều, lúc này mới giàu có.
Trên thực tế, Trương Tiến Danh đó lại làm nghề buôn người.
Vì để tìm hiểu sự việc được chính xác hơn, Cố Tại Ngôn trực tiếp lẻn vào Trương gia, dưới tiền đề không đánh rắn động cỏ khống chế tâm phúc của Trương Tiến Danh.
Từ trong miệng của tâm phúc của Trương Tiến Danh, Cố Tại Ngôn biết được nhiều năm nay, Trương Tiến Danh buôn bán rất nhiều phụ nữ trẻ con, nói ít cũng phải có trăm vụ.
Mà con người của Trương Tiến Danh rất cẩn thận, gần như rất ít khi lừa bán người quanh trấn Biên Lư, thậm chí rất ít khi ra tay ở trong huyện Lâm An.
Đương nhiên, điều này không đại biểu Trương Tiến Danh sẽ không nhằm mục tiêu vào người ngoại lai trong huyện Lâm An, hoặc người đi thăm họ hàng, hoặc chạy nạn mà tới, tóm lại rất nhiều người khó chạy thoát được khỏi nanh vuốt của Trương Tiến Danh.
Mà bên ngoài huyện, còn có rất nhiều người bị người của Trương Tiến Danh lừa bán.
Chỉ là ở trong những người bị lừa bán của Trương Tiến Danh, chỉ có một phần nhỏ vẻ ngoài thật sự xấu xí thì bán cho bên trung gian, phần lớn người có vẻ ngoài đẹp thì bán cho lầu xanh.
Nhưng một số thiếu nữ còn chưa tới tuổi cập kê, và cả bé trai bé gái vẻ ngoài xinh xắn thì không biết hướng đi.
Bao gồm cả Bình Bình mới vừa tới tay ngày hôm nay, lúc này cũng không biết bị người của Trương Tiến Danh chuyển tới đâu, thậm chí bản thân Trương Tiến Danh cũng không biết.
Do đó có thể thấy, đằng sau Trương Tiến Danh có người, mà người đó có thể có quyền có thế, hơn nữa ngay cả Trương Tiến Danh cũng không biết người đó là ai.
Từ trong miệng của tâm phúc đó, Cố Tại Ngôn còn biết một chuyện.
Đó chính là Trương Tiến Danh dạo gần đây luôn tìm kiếm nữ tử và bé trai bé gái có dung mạo xuất chúng.
Thậm chí vì vậy không tiếc bắt đầu nhắm vào đối tượng ở trong huyện Lâm An.
Mà Bình Bình trên thực tế đã bị Trương Tiến Danh theo dõi hơn một tháng rồi.
Cũng không phải dáng vẻ của Bình Bình xuất chúng cỡ nào, dù sao dựa theo dáng vẻ gầy gò thiếu dinh dưỡng trước đó của Bình Bình, cho dù trông có đẹp nữa, vậy cũng sẽ bị chiết khấu nhiều.
Nhưng Trương Tiến Danh ở trong miệng của Lưu Tử Đào biết được Lưu Ly từng rất đẹp, mà cặp huynh muội Bình Bình Yên Yên khi sinh ra cũng đẹp hơn đứa trẻ sơ sinh bình thường.
Trương Tiến Danh cũng từng tận mắt thấy Bình Bình và Yên Yên, thấy khung xương của hai đứa trẻ quả thật phát hiện hai đứa trẻ rất đẹp, bèn nảy sinh bắt lấy hai đứa trẻ, định nuôi thêm rồi đưa đi, như này cũng mới có một màn Phạm Phương Huệ làm mối.
Chỉ là Trương Tiến Danh chưa từng nghĩ người đàn bà vừa nghèo vừa xấu như Lưu Ly lại từ chối, làm loạn kế hoạch của Trương Tiến Danh, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ, mà thừa cơ hội rồi hành động.
Vừa hay buổi sáng hôm nay người trong thôn đều rời đi, Phạm Phương Huệ bèn lên trấn tìm Lưu Tử Đào nói chuyện này cho nàng ta, Trương Tiến Danh bèn cảm thấy đây là một cơ hội, vì vậy sái người đi bắt người.
Bởi vì một tháng nay, Lưu Ly nuôi Bình Bình rất tốt, mà nghe nói người phía trên của Trương Tiến Danh giục rất gấp, cho nên Trương Tiến Danh trực tiếp đưa Bình Bình đi.
Lưu Ly không ngờ chân tướng của sự việc lại như vậy, không khỏi lảo đảo cơ thể.
Khi Cố Tại Ngôn muốn đỡ cô, cô vừa hay ngẩng đầu nhìn sang Cố Tại Ngôn: “Không có cách tìm được tung tích của Bình Bình sao?”
Muốn tìm bé trai bé gái vẻ ngoài xinh xắn, điều này khiến trong lòng Lưu Ly nổi lên ý nghĩ không tốt lắm.