ngày sau đó, mỗi buổi sáng Cố Du thức dậy là lại thấy một đám thỏ trắng được xếp ngay ngắn trong sân, mỗi lần như thế, Cố Du đều phải lên núi một chuyển, lấy cớ đào rau dại để qua mặt người trong nhà, thật ra là đề trả công cho vật nào đó.
Tự cho là giấu rất kỹ, vẫn bị Tạ Hòe Cẩm phát hiện ra không bình thường, đến nỗi tưởng nàng đang qua lại với dã nam nhân luôn rồi.
Có lần nàng lên núi, Tạ Hòe Cẩm liền lén lút theo sau, đợi nàng rời đi, hắn ngồi chờ tên kia xuất hiện, sau đó tóm gọn, đưa đến trước mặt nàng, rồi sau đó nữ.......
Là gì đâu?
Nếu thật bắt được dã nam nhân, hắn sẽ làm gì?
Cho dù tin tưởng nàng sẽ không làm thế, có đều những hiện tượng kỳ lạ thời gian này của nàng cũng đã cho thấy bất thường rồi, hắn muốn không nghi ngờ cũng khó!
Tạ Hòe Cẩm đột nhiên có chút hối hận với quyết định của bản thân, thấy mình quả thật muốn điên rồi, muốn biết cái gì có thể trực tiếp nói với nàng, cần gì phải lén la lén lút đến nhìn trộm chứ!
Đang lúc hắn muốn không tiếng động rời đi khi, một tiếng động lạ bất ngờ truyền vào tai, giống nhánh cây bị dẫm gấy, vừa hữu lực lại nặng nề, tiếng thở dốc vang vảng bên tai, Tạ Hòe Cẩm hô hấp hơi dừng lại, nuốt nước miếng trợn mắt nhìn vật thể lớn lao trắng sáng kia.
Đây là.....?
Lang vẫn là sói?
Tạ Hòe Cẩm nhíu chặt mày, không hiểu Cố Du vì cái gì phải mỗi ngày lên núi chỉ để đưa thức ăn cho nó, còn một bộ lén la lén lút.
Đang lúc hắn khó hiểu, Tầm mắt bỗng nhiên đối diện một đôi con ngươi màu lam nhạt.
Cả người Tạ Hòe Cẩm chợt căng cứng, hơi hoảng hốt nhìn thứ đồ vật kia.
Không biết vì sao, nhìn vào con ngươi ấy, Tạ Hòe Cẩm có thể cảm giác rất rõ ràng, nó đang giễu cợt hắn, đôi mắt màu xanh lam như là thách thức giống nhau bằng một cách trắng trợn nào đó, vừa liếm vừa cắn, từ từ, từ từ gặm nhẩm.
Tạ Hòe Cẩm "......."
Có thể từ một con dã thú nhìn ra địch ý, hắn đúng là điên rồi đi!
"A Cẩm! huynh đâu rồi?"
Một tiếng nói bất ngờ vang lên, Dã thú kia lỗ tai giật giật, ngần đầu lên nhìn tứ phía, sau đó không thèm để ý đến
Tạ Hòe Cẩm liền nhanh chân chạy, trước khi đi còn không quên mang theo chiến lợi phẩm.
Tạ Hòe Cẩm cũng giật mình, Rõ ràng đây là tiếng gọi của Cố Du!
Nàng ấy sau lại biết hắn đang ở đây chứ?
Nếu để Cố Du biết hắn theo dõi nàng, vậy mất còn hơn được!
Tạ Hòe Cẩm rời khỏi bụi cây, chuẩn bị chạy xuống núi đi, giả vờ như chính mình không biết cái gì.
"A Cẩm?"
Cố Du hô lớn, chạy đến chỗ Tạ Hòe Cẩm đã cứng đờ người chôn chân ở đó.
" Sao chàng lại ở đây?" nàng vội vàng nhìn qua hắn một lượt, thở ra nói " Không sao là tốt rồi!" nàng còn tưởng rằng hắn bị con sói kia ăn mất rồi đâu.
Tạ Hòe Cẩm hơi xấu hổ, dù sao lén lút đi theo phu lang việc này cũng không phải một chuyện vinh quang nào đó, liền theo bản năng trốn tránh ánh mắt dò xét của nàng.
Cố thấy hắn không trả lời, nàng còn không hiểu vấn đề sao, Cố Du nhăn mặt, bực bội nói.
"Tạ Hòe Cẩm, chàng sẽ không phải là lén lút đi theo ta đấy chứ?"
Tạ Hòe Cẩm "......."
Hắn chột dạ cúi đầu.
Cố Du há hốc, thật sự à?
Có điều hắn đi theo sau nàng để làm gì chứ?
Dư quang liếc thấy dấu chân một bên, nàng khẽ nuốt nước miếng, không kịp nghĩ gì liền kéo theo tay Tạ Hòe Cẩm rời khỏi đây.
"Chàng có biết nơi đó nguy hiểm lắm không?"
Vừa đi, Cố Du vừa tức giận nói.
Tạ Hòe nghe thế nhíu mày, chợt hắn dừng bước, kéo theo Cố Du cũng dừng lại.
" Làm sao đây?" Cố Du không vui hỏi.
Tạ Hòe Cẩm nhìn nàng, đột nhiên ủ rũ" nàng biết nguy hiểm, vậy mà vẫn tới..."
Cố Sứng sốt, lúc này mới nhớ ra chính mình gần đây bất thường, Tạ Hòe Cẩm Lo lắng cũng phải. Nàng thở dài, nói " Được được, về nhà rồi thiếp sẽ nói với chàng sau, ở đây không thích hợp nói chuyện."
Nói rồi lần nữa kéo Tạ Hòe Cẩm đi.
Sau khi hai người vừa biến mất dưới chân núi, một đôi mắt màu xanh lam vẫn luôn nhìn chằm chằm đến khi hai bóng người nhỏ bé ấy khuất bóng, sau đó âm trầm mà trốn vào trong bóng đêm.
Hết chương 35
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.