Phủ nha.
"Đại nhân, đây là toàn bộ thông tin liên quan đến Thẩm huyện thừa mà Lâm bộ đầu cho người mang đến, mời ngài xem qua"
Sau án thư ngồi một nam nhân tuổi còn khá trẻ, mặc trên người bộ quan phục màu xanh, đầu đội mũ quan tím.
Đặt đồ vật lên bàn xong, Nha sai cung kính đứng sang một bên.
Ngón tay thon dài lập từng trang sách, nhìn những gì được ghi chép rõ ràng cùng với đánh dấu trên đó, một tiếng cười khẽ vang lên trong phòng.
Nha sai kinh ngạc hơi hơi ngẩn đầu, lén nhìn vị đại nhân trẻ tuổi sau án thư kia.
Ngũ quan người nọ tuấn dật, rõ ràng trông rất trẻ, lại có loại khí chất không Phạm Thị uy.
Vị Tri Phủ đại nhân này tên Cao Tân Lãng, là tri phủ mới nhận chức một năm gần đây của Phùng Dung Huyện.
Tuy mới nhận chức không lâu, làm việc lại rất có nắm bắt, dù bị một đám lão cáo già bày bố cũng không tỏ ra hoang mang, thật phần trọng dụng Lâm Tâm Hào.
Cao Tân Lãng Nhìn người mà Lâm Tâm Hào tố cáo, Không khỏi cảm thán Lâm Tâm Hào này cũng khá gan dạ.
Chỉ là một bộ đầu mà dám công khai đối đầu một Huyền thừa, trong thời gian ngắn đã thu thập được chứng cứ gã ta phạm tội, khỏi phải nói cũng biết bên trong chắc chắn đã sớm có chuẩn bị từ trước, chỉ còn chờ con mồi mắc dính bẫy mà thôi. Lâm Tâm Hào này quả nhiên rất có thiên phú trong việc điều tra.
Cao Tân Lãng hài lòng gật đầu nói " Rất tốt "có những thứ này, nhất nhanh đám người kia sẽ không thể nói được gì nữa.
***
Một đêm không mộng, sáng hôm sau.
Trời tờ mờ sáng, Cố Du mới vừa đẩy cửa phòng ra, đã bị một luồng gió lạnh thấu tạt vào mặt, người hơi run run, nàng kéo áo choàng trên người lên cao chút, mới đóng lại cửa phòng chuẩn bị đi múc nước rửa mặt.
Trời đã bắt đầu vào đông, không tránh khỏi sẽ bị lạnh, nước càng là lãnh thấu, mới đụng vô chút tay nàng đã đỏ hết lên.
Xung quanh bị bao phủ bởi đống sương mù dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy dưới chân, hôm nay cố Du làm một lồng bánh bột ngôn, dù sao giờ nàng vẫn còn nghèo lắm, nên tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Cố Du đang có ý định đưa hai đứa trẻ đi tư thục học, dù sao đều là con trai, biết chút tự cũng không phải không tốt, Nàng cũng muốn đề Tạ Hòe Cẩm tiếp tục khoa cử, cho nên việc nhân đôi, Cố Du cần phải nghĩ ra biện pháp kiểm tiền.
Đang suy nghĩ, bên ngoài chợt có động tĩnh.
"Nương, Thỏ thỏ, nhà chúng ta có thỏ!, thật nhiều a~"
Nghe tiếng nói có phần non nớt của Tiểu phong, Cố Du sửng sốt. chỗ nào tới thỏ?
"Nương, người xem, thật nhiều thật nhiều thỏ thở"
Cố Du vừa bước ra ngoài, liếc mắt đã thấy Tiểu Phong đang háo hức chỉ tay lên trên mặt đất hướng nàng ý bảo nói.
Cố Du nhìn theo, Không nhìn thì thôi, vừa nhìn nàng liền trừng lớn mắt.
Hảo xảo! đâu ra nhiều thỏ vậy!!!
Trên mặt đất, một đống thỏ da lông trắng xóa đều đã bị đập vỡ đầu, có con giống như bị con gì đó cắm qua đầu, bị ném qua một bên, giống như ngang cách giữa đám thỏ.
Cố Du mặt chùng xuống, nàng nhìn khung cửa đóng chặt, mắt sắc thấy được bên tường dấu chân, mày càng nhíu chặt hơn.
Bất quá cũng không nói gì, thấy Tiểu Phong hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, nàng cầm lên một con thỏ trông còn nguyên vẹn, mơ hồ đoán được dụng ý của vật kia.
"Tiểu Phong, lấy dao tới, hôm nay chúng ta ăn thỏ thỏ" Cố Du nói.
Tạ Phong sửng sốt, tuy cậu cũng rất thèm thịt, có điều nếu là vật không rõ nguồn gốc, thì cậu cũng sẽ không tùy tiện ăn.
"Nương, nếu chủ nhân của mấy con thỏ này trở về không thấy chúng thì làm sao giờ?"
Cố Du nhéo cái mũi cậu nhóc, giễu cợt nói " nói hay lắm, bất quá yên tâm đi, sẽ không có ai tới bắt đền con đâu.
thịt này, chúng ta ăn chắc rồi " Nàng kiên định nói.
Tạ Phong mặt méo mó, nhăn nhăn mặt "Không được đâu nương, thịt này không thể ăn! lỡ đó là người xấu cố ý để đây để chúng ta mắc lừa thì sao?"
Trước kia cũng vậy, mỗi khi trong nhà tới một đống lông gà, ngay sau đó liền có người tới nói bọn họ trộm, làm ẩm ĩ đòi bồi thường, cuối cùng vắc hết của cải ít ỏi nhà cậu, đến hạt gạo cũng không tha, so với đám người Tạ gia kia càng thêm hiếp người quá đáng.
"Nghĩ gì đấy, mau giúp nương mang đống thịt này vào trong đi."
Tạ Phong sốt ruột nhìn nàng bận bịu, trong lòng giống có nai con đang chạy loạn, vừa lo lắng lại sợ hãi.
Đến khi một nồi thịt nóng hổi được đặt trước mặt cậu, Tạ Phong lòng còn mang sợ hãi rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Nương cậu thế mà thật sự đã nấu lên rồi?
Thịt vừa thơm vừa mền, nước xốt đậm đà mê người, Tạ Phong nuốt nước miếng, nhìn ba người ăn ngon miệng đối diện, chỉ thấy vừa tủi thân lại khổ não.
**
Ăn qua cơm, Cố Du cõng theo sọt nói lên núi một chuyến, cự tuyệt Tạ Phong đòi đi theo, khoác thêm áo liền đi ra ngoài.
Lên đến trên núi, tìm một chỗ không người, Cố Du đặt lên trên mặt đất một vật được bọc trong lớp giấy dầu màu vàng, Sau đó liền nhanh chóng rời đi, chuẩn bị đi đào chút rau dại.
Sau khi nàng vừa rời đi, một vật thể màu trắng bất ngờ xuất hiện, miệng nó khẽ cúi xuống, ngậm lên bọc giấy dầu, xoay thân sói biến mất trong rừng sâu đen tuyền.
Hết chương 34
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.