Sáng sớm tinh mơ, Chung quanh được bao bọc bởi một đám mây trắng, sương khói lượn lờ.
Cố Du vừa mới đẩy cửa ra, hít thở chút không khí trong lành. nàng nghiêng đầu, theo bản năng đã nhìn ra ngoài, ở trong sân nhà, không giống thường ngày như vậy mỗi buổi sáng đều có thỏ trắng nằm chấp đống.
Ngược lại thấy một vật thể màu trắng xóa, đang nằm bất động thành một cục bông cao cao trong sân, Cố Du sững sờ, tưởng đâu mình hoa mắt.
Vật thể to lớn kia.....
Nhìn kĩ, giống như còn có vết máu chi chít trên da lông màu trắng.
Trong đầu Cố Du chợt xuất hiện một thân lông xám đại hình thể sói tuyết khổng lồ.
Cố Du chùn bước, hoảng hốt nhìn vật kia.
Thứ đồ đó, sau lại ở đây!!
Con mắt màu xanh lam chần chậm mở ra, ám trầm nhìn nàng.
Cố Du nuốt nước miếng, Lòng ngực lộp bộp một tiếng, sợ tiếp theo nó sẽ nuốt chửng nàng.
Giống như đã chịu gì đó đả kích, nó cả người mền nhũn không sức sống, chỉ có con mắt là di chuyển được, long lanh nhìn nàng, ẩn ẩn còn mang theo chút vui sướng, chờ khi nhìn thấy dị tượng trên mặt Cố Du, Sói Vương cũng hơi hối hận với cách làm của mình.
Nó và con người trước mặt này vốn dĩ chẳng quên biết, mang thỏ trắng cho nàng, đổi lại nàng nướng thỏ cho nó ăn, giờ thì hay rồi, chỉ là bị con người săn giết, nó thế mà chạy trốn đến trong thôn, còn vào tận nhà nữ nhân này, nếu giờ nàng ta nổi ý xấu, bắt trói nó, giao cho đám người kia, vậy nó chắc chắn không có lực phản kháng.
Càng nghĩ càng sợ hãi, lần đầu tiên sói Vương biết sợ là gì, đôi mắt màu xanh hoảng hốt trong chớp nhoáng, nhìn nàng cũng không còn hảo cảm như lúc ban đầu.
Cố Du "......"
Vừa rồi còn tỏ ra đáng thương, chỉ chớp mắt đã như địch nhân gặp nhau.
Người không biết còn tưởng đâu hai người là kẻ thù truyền kiếp đâu!
Cố Du đóng lại cửa, Bước xuống bậc thang.
Sói Vương run lên, bàng hoàng nhìn nàng tới gần.
Tiếng gầm gừ phát ra từ miệng sói Vương, Cố Du thản nhiên nhìn nó nói.
"Ngươi bị thương rồi"
Sói Vương ngây người, ngốc ngốc nhìn nàng
Cố Du tiếp tục nói " Ngươi trốn trong nhà ta, là muốn ta giúp ngươi sao?"
Sói Vương tiếp tục giả ngu.
Cố Du bĩu môi, Hôm qua thiếu chút nữa vật này đã ăn mất phu quân ốm yếu nhà nàng, nàng còn chưa tính sổ với nó đầu!|
Két!
Tạ Hòe Cẩm đẩy ra cửa phòng, vừa liếc mắt liền thấy Cố Du đang đứng trong sân, dưới đất còn có một....
Cục bông trắng?
Tạ Hòe Cẩm sửng sốt, Cố Du nghe tiếng quay đầu, thấy là Tạ Hòe Cẩm cũng có chút bất ngờ.
"Sức khỏe chàng không tốt, Trời vẫn còn lạnh lắm, chàng mau trở vào đi thôi."
Tạ Hòe Cẩm nhìn chằm chằm vào vật thể dưới đất, không nói gì. không khí nhất thời đình chỉ, hắn hô hấp có chút cứng đờ, sao khi nhìn rõ vật kia.
Thấy biểu hiện của hắn, Cố Du bất đắc dĩ nói " Không sao, nó đang bị thương, sẽ không làm hại chúng ta đâu."
Cố Du nhìn sói Vương, âm thầm nghĩ, nếu nó làm hại đến Tạ Hòe Cẩm, vậy bẻ gãy chân nó.
Thân thể sói Vương run run, không hiểu sao nó luôn cảm giác đôi mắt trên đỉnh đầu mình có chút đáng sợ.
Tạ Hòe Cẩm nghe thế cũng không bớt cảnh giác, Luôn sợ hãi nó sẽ làm hại Cố Du.
" Không sao."
Cố Du cười trấn an nói.
Tạ Hòe Cẩm nhìn nàng, bước chân vừa định đi đến bên người Cố Du.
Như là bị kích động đến, con sói tuyết một thân trắng xóa đột nhiên muốn ngồi dậy, bất quá không như ý, nó lại lần nữa ngã lăn ra đất.
Tiếng gầm gừ hung ác, biểu thị nó không thích Tạ Hòe Cẩm tới gần, Cố Du hơi sợ nó sẽ làm tổn thương đến hắn, đồng thời cũng khó hiểu nó vì sao lại bầy xích với Tạ Hòe Cẩm như vậy.
"Ta biết ngươi rất mẫn cảm với con người, nhưng ngươi giờ đang bị thương, nếu ta không nhanh chóng giúp người điều trị, chỉ sợ sẽ nhiễm trùng, sau đó nặng thêm vậy thì không tốt, ngươi hiểu ta nói gì không?"
Sói tuyết này rất có linh tính, chỉ dựa vào những biểu hiện kỳ lạ cùng với đầu óc tinh tường của nó, nàng có chắc chắn nó sẽ nghe hiểu lời mình nói.
Quả nhiên, Sói Tuyết nghe vậy liền không động nữa, ngoan ngoãn nắm yên, dù lòng còn bất mãn với Tạ Hòe Cẩm cũng đành nhịn xuống.
Cố Du không khỏi trầm trồ.
Thế giới này quả nhiên Huyền huyễn, đến một con dã thú mà cũng nghe Hiểu lời con người nơi.
Sói Vương cắn răng, Nó dù sau cũng đường đường là Sói vương của núi rừng, hôm qua phải chật vật chạy trốn bởi một đám người đã quá sức rồi, chờ nó khỏe hơn nhất định phải tìm đám người kia tính sổ.
Sói Vương âm thầm nghĩ.
Nhìn Cố Du đang chăm chú xem vết thương trên người nó, cùng với Tạ Hòe Cẩm đang đứng một bên chờ, Sói vương khinh thường.
Những Con người nhỏ bé, cũng chỉ xứng đáng nướng thỏ cho nó ăn.
Hừ
Hết chương 36
Tac gia co ldi muon noi.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.