Xuân Quang Cuối Cùng Cũng Đến

Chương 8



08

 

Đêm đó, phu nhân ho ra m.á.u không ngừng.

 

Mọi người đều lánh đi, không một ai dám ở lại.

 

Ta thậm chí khuyên cả Tiểu Thúy rời đi, một mình trông chừng phu nhân suốt đêm bên giường.

 

Đến sáng, ta đem chiếc khăn tay thấm đầy m.á.u mang đến trước mặt lão gia.

 

Ông nhíu mày, nói trước mặt mọi người:

 

“Bẩn c.h.ế.t đi được, mang ra xa.”

 

Đám hạ nhân thấy vậy, lập tức mở sòng cá cược, đoán xem phu nhân sẽ c.h.ế.t vào ngày nào.

 

Lão gia thì gọi thợ may và thợ thủ công đến phủ, làm mới y phục và trang sức cho Yên Hồng.

 

Ông còn mời quý khách đến từ kinh thành, Vương công công, tới nhà chiêu đãi yến tiệc linh đình.

 

Trong bữa tiệc, Yên Hồng đeo đầy trâm vàng ngọc lục, bước ra chào hỏi.

 

Vương công công rất vui, nắm tay nàng hỏi về quê quán, tuổi tác, rồi tặng nàng một túi vàng ròng. Không chỉ vậy, ông còn tháo chiếc nhẫn ngọc xanh biếc trên tay, đích thân đeo vào ngón tay nàng.

 

Mọi người đều bàn tán rằng Yên Hồng đã nhận một nghĩa phụ cao quý, chắc chắn sắp trở thành tân phu nhân.

 

Châu Lan và các nha hoàn khác nghe được chuyện này, liền vào phòng lấy hết những món đồ quý giá giấu trong hòm ra, nhét vào tay Yên Hồng.

 

Tiểu Thúy cũng tiếc nuối lấy ra một chiếc vòng tay bằng đồng thô kệch.

 

Châu Lan cười đến gập cả người:

 

“Cất sớm đi, kẻo lại làm trò cười cho thiên hạ.”

 

Tiểu Thúy nghe vậy, lập tức cất lại chiếc vòng, không dám đưa nữa.

 

Vài ngày sau, Tiết tẩu mang theo một giỏ đồ đến thăm ta.

 



Ta dẫn nàng đến trước giường phu nhân.

 

Muội muội đang ngủ say ở cuối giường, trong phòng yên ắng vô cùng.

 

Tiết tẩu đã nghe ta kể về tình cảnh của phu nhân, lòng mềm yếu, vừa gặp đã đỏ hoe đôi mắt.

 

Ta kéo một chiếc ghế lại cho nàng, bảo nàng ngồi trò chuyện với phu nhân, còn mình thì đi sắc thuốc.

 

Những ngày này, mọi người đều tụ lại để may áo cưới cho Yên Hồng, ngay cả Tiểu Thúy cũng bị kéo theo, phải ngồi bên đưa trà rót nước, gỡ sợi chỉ.

 

Toàn bộ công việc lớn nhỏ trong nhà đều đổ dồn lên ta một mình.

 

Chu quản gia, để trì hoãn chuyện kết âm hôn, đã tự ý ra ngoài, đến trang trại để bán đất.

 

Ông không có nhà, ngay cả nhà bếp cũng lơ là, ba bữa ăn chỉ qua loa đưa tới, thường là thức ăn lạnh ngắt.

 

Ta đành chuyển một bếp đất nhỏ vào phòng, tự mình nấu canh, sắc thuốc.

 

Tiết tẩu cười nói:

 

“Phu nhân, đường chia cho khách trong ngày cưới của người năm đó, ngon lắm. Muội muội ta khi ngủ còn nắm chặt trong tay, chảy cả nước đường ra.”

 

Lòng ta khẽ động.

 

Tiết tẩu chưa từng kể về muội muội của nàng.

 

Trước mắt ta bỗng hiện lên hình ảnh chiếc hòm gỗ, với ổ khóa đồng lặng lẽ nằm trên đó.

 

Đang mải suy nghĩ, Tiết tẩu tiếp lời:

 

“Muội muội ta, dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng số phận lại khổ sở vô cùng.”

 

“Cha ta lừa ta, bảo rằng trong thành có nhà giàu muốn nhận nuôi nó.”

 

“Chính ta đã dụ muội muội vào thành, là ta đưa nó đến tòa nhà ấy, còn hứa rằng bán xong sản vật trên núi sẽ mua kẹo rồi tiện đường đón nó về.”

 

“Lúc chia tay, nó còn vẫy tay nói: 'Tỷ tỷ, đừng nuốt lời nhé.'“



 

“Ôi, nó từ nhỏ đã gần gũi với ta. Mẹ ta mất sớm. Có khi ta lén lúc nó ngủ mà ra sông giặt đồ, lúc trở về nó thường nói: 'Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ đi đâu chơi mà không dẫn muội? Muội không chịu đâu, tỷ phải dẫn muội đi lại lần nữa.'“

 

Tiết tẩu bắt chước giọng điệu làm nũng của một đứa bé gái.

 

Nhưng khóe miệng lại mang một nụ cười chua xót.

 

“Ta bán xong hàng, vác gùi trên lưng, cầm gói kẹo quế hoa, định quay lại nhìn nó một lần nữa. Cha ta mới nói với ta, nơi đó đã vào thì không ra được, đó là kỹ viện.”

 

“Đêm đó, ta trốn khỏi nhà, làm đủ mọi việc để kiếm sống, ra sức tích góp, nhưng số tiền chuộc muội muội ngày càng tăng cao. Bây giờ, đã lên đến năm trăm lượng, nó là cô nương nổi tiếng nhất nơi ấy… Phu nhân, người nói xem, ta phải sống bao lâu mới đổi được năm trăm lượng?”

 

Tiết tẩu lau nước mắt, đột nhiên tỉnh ra, tự trách mình, giận dữ đ.ấ.m vào người:

 

“Chết tiệt thật. Phu nhân, ta nên kể những chuyện khiến người nhẹ lòng hơn.”

 

Phu nhân dịu dàng lắc đầu:

 

“Không sao đâu. Ngươi chịu kể cho ta nghe, là đã coi trọng ta rồi.”

 

Bà suy nghĩ một lát, rồi hỏi:

 

“Muội muội ngươi đang ở tòa lầu nào, tên gọi là gì?”

 

Tiết tẩu đáp.

 

Phu nhân chống tay lên khay trà, tựa vào gối, viết một bức thư.

 

Sau đó, bà lấy từ chiếc hòm bên gối ra một miếng ngọc bội.

 

Bà nói:

 

“Thứ này không đáng giá, nếu không thì đã không còn sót lại với ta. Nhưng cũng đủ để gửi bức thư này vào trong. Ngươi cứ nhờ người giữ cửa, bảo rằng đây là quà một công tử gửi cho cô nương, là được. Nếu họ không đồng ý, ngươi bỏ thêm vài chuỗi tiền. Ở thanh lâu, chuyện này là thường tình.”

 

Tiết tẩu ngàn lần cảm ơn, nhận lấy bức thư.

 

Phu nhân nói:

 

“Ta cũng không viết gì nhiều. Chỉ thay ngươi gửi lời hỏi thăm. Nếu nàng có thể hồi âm, lòng ngươi chắc cũng nhẹ đi phần nào. Ta nghĩ, nàng sẽ không trách ngươi nuốt lời. Dù trước đây có trách, bây giờ nàng cũng đã hiểu.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv