Xuân Quang Cuối Cùng Cũng Đến

Chương 7



07

 

Buổi chiều, ta ở trong phòng phu nhân hầu bà uống xong bát thuốc.

 

Bà im lặng suy nghĩ một lúc, rồi gọi ta đi mời lão gia.

 

Ta không rành đường, Tiểu Thúy dẫn ta đi một đoạn, sau đó quay về.

 

Đến gần thư phòng, ta nghe thấy tiếng người nói chuyện.

 

Là giọng lão gia, có phần sốt ruột:

 

“Sao lại tìm đứa nhỏ như vậy? Nếu không, làm mối kết thân, tiền sính lễ ít nhất cũng nhận được ba ngàn lượng.”

 

Chu quản gia đáp:

 

“Nhưng sính lễ về thì của hồi môn cũng là một khoản lớn.”

 

Lão gia hừ lạnh một tiếng:

 

“Một con nha đầu ăn xin, còn cho nó của hồi môn.”

 

Trong phòng im lặng một lúc lâu.

 

Lão gia bỗng cười, nói:

 

“Ta nghe phong thanh, bên nhà Vương Hoàng Thân đối diện vừa mất một tiểu công tử.”

 

Chu quản gia đáp:

 

“Đúng vậy, vừa qua sinh nhật mười tuổi, nghe nói bị bóng ma trong vườn dọa sợ. Ôi, Vương lão thái quân khóc đến mấy lần ngất xỉu.”

 

Lão gia nói:

 

“Thằng bé còn nhỏ, thật đáng thương. Nhưng cũng nên tìm một mối âm hôn cho nó. Ngươi mua ít lễ vật, chúng ta đến viếng một phen. Nhân tiện, ngươi đi dò la trong đám gia nhân, chuyện này có lợi, họ tự nhiên sẽ lan tin giúp.”

 

Chu quản gia giọng hoảng hốt:

 

“Không thể làm thế, lão gia, đây là một cô nương sống sờ sờ.”

 

Lão gia hừ lạnh một tiếng:

 

“Con gái ta, ta muốn nó sống thì nó sống, muốn nó c.h.ế.t thì nó phải chết. Được gả vào nhà họ Vương, đó là phúc phận tu mấy đời của nó. Ngươi đừng lắm lời nữa.”

 

Ông ta đặc biệt dặn:

 



“Trước tiên đừng nhắc đến bát tự của nha đầu này. Đợi lấy được bát tự của tiểu công tử, rồi tìm người ghép bát tự, sau đó quyết định bát tự của nó.”

 

Ta núp sau lùm cây, nấp mình trong bóng tối.

 

Thấy Chu quản gia cúi đầu, lặng lẽ bước đi.

 

Trong lòng ta vừa sợ hãi, vừa có chút nhẹ nhõm.

 

Chu đại thúc không cố ý muốn hại chúng ta.

 

Nhưng đến lúc nguy cấp, nếu lão gia ép ông ta phải ra tay hại c.h.ế.t muội muội, ông ta liệu sẽ làm thế nào?

 

Năm xưa, khi Chu quản gia mắc bệnh nặng, bị chủ quán trọ vứt bỏ ngoài đường, chính lão gia đã cứu ông ta, lại còn giao cho chức quản gia.

 

Ông cảm kích ân tình của lão gia, đến nay nhắc lại vẫn không thôi xúc động.

 

Ta đang nghĩ ngợi, chợt thấy Yên Hồng từ thư phòng bước ra.

 

Tóc mai của nàng ta rối bời, khuôn mặt đỏ bừng, vừa đi vừa chỉnh lại vạt áo.

 

Ta lặng lẽ chờ nàng đi khuất, sau đó mới cung kính đến bên ngoài thư phòng, thỉnh cầu lão gia đến thăm phu nhân.

 

Lão gia bước ra, vẻ mặt kinh ngạc:

 

“Bà ấy muốn ta qua đó?”

 

Ta gật đầu.

 

Sắc mặt ông lập tức rạng rỡ, chỉnh lại tay áo, nhấc chân bước đi ngay.

 

Ta vội vã theo sau.

 

Ông dừng lại, chờ ta một chút, cười nói:

 

“Ngươi tên là Thụy Hương, đúng không? Xem ra phu nhân rất thích ngươi.”

 

Ta sững người, chưa kịp đáp, ông đã nhanh chân bước vào chính phòng.

 

Vào phòng, trước tiên ông hỏi phu nhân ngủ thế nào, đã uống thuốc chưa.

 

Phu nhân trả lời vài câu.

 

Ông gật đầu qua loa, nói “tốt lắm, tốt lắm.”

 

Ngay sau đó, ông bắt đầu than thở, nói đang thiếu một khoản tiền cứu mạng, rồi làm bộ cúi mình thật sâu như diễn tuồng:

 

“Phu nhân cứu ta với!”



 

Phu nhân đáp:

 

“Ta còn tiền ở đâu nữa? Nhà cửa, đất đai, cùng với hòm đồ hồi môn của ta, chẳng phải đều bị ông lấy đi rồi sao?”

 

Sắc mặt lão gia đột nhiên thay đổi:

 

“Khi cha mẹ bà mất, ta đang làm quan bên ngoài, nghe nói người trong tộc chỉ lấy đi nhà và ruộng, còn hòm tư trang thì nhà họ Tống đã để lại cho bà, chắc chắn không sai. Bà thà giữ mấy thứ đó, để chồng mình bị người ta bức đến đường cùng sao?”

 

Phu nhân lặng lẽ nhìn ông, nói:

 

“Ta chỉ hỏi ông một câu.”

 

“Câu gì?”

 

“Hồi đó, chuyện của đứa trẻ, ông thực sự là vô ý sao?”

 

“Đương nhiên là vậy!”

 

Lão gia đỏ mặt tía tai, nói lớn:

 

“Bà nghĩ ta là loại người gì, là súc sinh sao? Chỉ có súc sinh mới nghĩ đến việc hại c.h.ế.t con ruột của mình.”

 

Phu nhân lắc đầu, lạnh nhạt nói:

 

“Đừng làm nhục loài súc sinh.”

 

Lão gia giận đến nghẹn lời, chân dậm mạnh xuống đất.

 

Ông chỉ tay vào phu nhân, lớn tiếng chửi rủa:

 

“Đống đồ ấy, nhà họ Chu đào ba thước đất cũng không tìm thấy, chắc chắn bà đã đem cho người khác.”

 

“Chắc hẳn là mấy tên thương nhân bán vải bán gạo xung quanh khi bà còn là con gái nhà thương nhân thấp hèn.”

 

“Qua lại nhiều lần, dây dưa không trong sạch, các người loại người như thế, làm gì có lễ nghĩa liêm sỉ?”

 

“Để ta tìm ra, ta sẽ khiến hắn không được c.h.ế.t tử tế.”

 

Phu nhân nhìn ông, lạnh lùng nói:

 

“Nếu thực sự như ông nói ta bỉ ổi như vậy, tại sao không viết một lá hưu thư, đuổi ta đi?”

 

Lão gia cười lạnh, nghiến răng nói:

 

“Ta muốn bà sống là người của nhà họ Chu, c.h.ế.t cũng là ma của nhà họ Chu.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv