Xuân Quang Cuối Cùng Cũng Đến

Chương 9



09

 

Tiễn Tiết tẩu đi, ta nghiêng người ngồi bên giường phu nhân, đút thuốc cho bà uống.

 

Phu nhân cười nói:

 

“Chúng ta thân mình còn khó bảo toàn, lại đi lo chuyện người khác.”

 

Ta vừa đưa thìa thuốc đến môi bà, vừa đáp:

 

“Con không sợ, xe đến núi ắt có đường.”

 

Bà uống hết bát thuốc một hơi.

 

Thuận lợi vô cùng, không ho, cũng không nôn.

 

Uống xong, bà cầm khăn tay lau khóe miệng, khẽ nói:

 

“Bức thư sáng nay, ta đã đọc rồi.”

 

“Những năm qua, số tiền ấy vẫn được tích lũy, hiện giờ đã khá lớn. Thật may, năm đó ta đã cắn răng bán đi hòm đồ, kể cả di vật của mẹ ta, đổi lấy tiền rồi gửi vào tiền trang.”

 

Ta gật đầu.

 

Đêm lão gia ép hỏi về hòm đồ, ta đã quỳ bên giường phu nhân, kể hết những gì mình biết cho bà nghe.

 

Phu nhân nói, bà từ lâu đã biết chúng ta là tỷ muội ruột.

 

Chỉ là chúng ta không nói, bà cũng không muốn vạch trần.

 

Bà nắm tay ta, nói:

 

“Hảo nha đầu, ta không muốn chết.”

 

“Chúng ta phải nghĩ cách, khiến hắn c.h.ế.t đi.”

 

“Nhưng ngay cả Chu quản gia cũng không trông cậy được, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.”

 

Ta gật đầu.

 

Chu quản gia, suy cho cùng, là người của lão gia, đã theo ông ta hơn mười năm, lại cảm kích ân tình cứu mạng của ông ta.

 

Nếu một lúc nào đó ông mềm lòng, tiết lộ tin tức, chúng ta sẽ không còn đường lui.

 

Phu nhân dãn mày, như mây tan thấy trời, tâm tình sáng tỏ.

 

Đêm ấy, bà ngủ rất ngon.

 

Sáng dậy, bà ăn uống cũng tốt, vài bữa cơm no, sắc mặt dần hồng hào, mấy ngày nay chân cũng không còn đau.

 

Thỉnh thoảng, ta trộn chu sa với nước, vẽ lên khăn tay giả làm vết máu, mang đến cho lão gia xem.

 

Nhờ đó, cả phủ đều tưởng rằng phu nhân bệnh nặng, chỉ chờ ngày bà qua đời.

 

Vài ngày sau, phu nhân nhận được thư hồi âm.



 

Muội muội của Tiết tẩu, nay đã mang danh là Liễu Tương Lan, nét chữ viết kiểu tiểu khải hoa lệ đẹp đẽ vô cùng.

 

Phu nhân vừa mở thư ra, liền khen một tiếng.

 

Trên giấy viết thấm vài giọt nước mắt, nhưng những lời trong thư lại phóng khoáng, mạnh mẽ và đầy bản lĩnh.

 

Liễu Tương Lan viết trong thư rằng, nàng chưa bao giờ nghi ngờ tỷ tỷ mình. Nhiều lần liều c.h.ế.t bỏ trốn, cũng chỉ để trở về bên cạnh tỷ tỷ.

 

Nay quả nhiên mây tan thấy trời, cuối cùng cũng nối lại được tin tức với tỷ tỷ.

 

Nàng nói, nếu có thể chờ đến ngày được chuộc thân, ra khỏi kỹ viện, nàng sẽ lập tức đi tìm tỷ tỷ.

 

Nếu không thể đợi đến ngày đó, thì dù bị quấn chiếu ném ra ngoài, nàng cũng sẽ cố giữ một hơi thở, c.h.ế.t bên cạnh tỷ tỷ.

 

Cuối thư, nàng viết: “Kiếp sau, ta không tin số mệnh vẫn khổ sở như thế.”

 

Phu nhân đọc lá thư cho ta nghe, rồi thở dài:

 

“Đọc lời thư, có thể thấy được con người nàng ấy.”

 

Khi Tiết tẩu lại mang giỏ đến thăm, nàng ôm lá thư chặt vào lòng, vừa khóc vừa cười, nói rằng sẽ về nhà làm vài chiếc bánh đường, nhờ người đưa đến cho muội muội.

 

Trước đây, nàng luôn áy náy, không dám để muội muội biết mình cũng ở nơi này.

 

Suy cho cùng, đến tiền chuộc thân nàng còn không có, làm sao dám mặt dày nói mình là tỷ tỷ.

 

Phu nhân lại viết một bức thư gửi cho Liễu Tương Lan.

 

Lần này, là vì bản thân bà.

 

Liễu Tương Lan kiến thức sâu rộng, đã đưa ra rất nhiều gợi ý cho bà.

 

Trời ngày càng lạnh.

 

Ban đêm, ta cùng phu nhân nằm chung gối, muội muội ở đầu giường bên kia đã ngủ say, cơ thể ấm áp như một lò sưởi nhỏ.

 

Phu nhân thì thầm kể cho ta nghe kế hoạch của bà.

 

Sáng hôm sau, ta cải nam trang lén ra ngoài, lấy danh nghĩa thư đồng của công tử họ Tống, mang lễ vật đính ước đến Lâm Nguyệt Lầu.

 

Ta cũng tự tay đưa một lá thư cho Liễu Tương Lan.

 

Nàng đẹp tựa tiên nữ.

 

Bà chủ kỹ viện thưởng cho ta trà quả, cười nói:

 

“Công tử họ Tống còn chưa đích thân đến thăm, đã mấy lần gửi lễ vật hậu hĩnh. Tiểu huynh đệ, ngươi về giục công tử một chút đi. Tương Lan nhà chúng ta đang mong mỏi đến mòn mắt rồi!”

 

Tuy nhiên, công tử họ Tống vẫn không một lần xuất hiện.

 

Nửa tháng sau, danh kỹ Liễu Tương Lan nổi giận với bà chủ kỹ viện.

 

Trước mặt đông đảo mọi người, nàng khích đến mức khiến bà chủ thốt ra một câu không thể rút lại:

 



“Đưa tám trăm lượng bạc đến, ta lập tức thả người!”

 

Nàng thực sự lấy ra tám trăm lượng bạc.

 

Bà chủ kỹ viện hối hận vô cùng, nhưng trước mặt bao nhiêu khách quý, không dám thất hứa.

 

Liễu Tương Lan gỡ bỏ trâm cài và trang sức, khoác lên mình bộ quần áo giản dị, bước chân ra khỏi cửa lầu.

 

Bên ngoài không có xe ngựa sang trọng của thương nhân hay quý tộc nào chờ đợi.

 

Chỉ có một phụ nhân bán bánh, thuê một chiếc xe lừa đơn sơ, đang đợi nàng.

 

Liễu Tương Lan vén cao váy, cũng không cần ai dìu, tự mình leo lên xe.

 

Dù sao nàng cũng từng là một danh kỹ nổi tiếng, nay lại rơi vào cảnh khốn cùng như thế sao?

 

Khắp nơi xôn xao bàn tán, cho rằng nàng có một chiếc hòm báu vật được gửi gắm ở một người đáng tin cậy. Bên trong chứa đầy ngọc ngà, cổ vật, trân châu, phỉ thúy, trị giá ngàn vàng.

 

Lão gia nhà ta cũng nghe được chuyện này.

 

Ông ta xuýt xoa, nghiến răng nói:

 

“Vẫn là tiền của đám kỹ nữ dễ kiếm nhất.”

 

Vài ngày sau, Liễu Tương Lan nhờ người mang một lá thư kèm theo hai trăm lượng ngân phiếu.

 

Nàng tự xưng là một cô nương phiêu bạt không nơi nương tựa, nguyện gả vào nhà họ Chu làm thiếp, nhận sự che chở của lão gia.

 

Thư viết rất đậm tình ý.

 

Nàng viết rằng năm xưa, khi lão gia cưỡi ngựa đi qua, khí thế phi phàm, nàng từ trên lầu cao nhìn xa xa một lần, liền đem lòng ái mộ, ngày đêm nhung nhớ.

 

Lão gia vui mừng không kiềm chế nổi.

 

Ông đọc đi đọc lại lá thư, vuốt râu, cảm thán:

 

“Mắt sáng nhìn anh tài, mắt sáng nhìn anh tài!”

 

Ông vội vàng triệu hồi Chu quản gia trở về, dùng số bạc ấy để trả lãi cho tiền trang.

 

Sau đó, ông qua loa chuẩn bị sính lễ, trộn lẫn một số đồ lặt vặt, nhét đầy hơn mười chiếc hòm.

 

Vào một ngày nào đó, vào giờ khắc được coi là cát lợi nhất, lão gia theo đúng lời trong thư của tiểu thư Liễu Tương Lan, cưỡi một con ngựa trắng, đi qua con đường núi, đích thân đến cầu thân.

 

Yên Hồng giận dỗi, nằm lì trên giường cả ngày không chịu dậy.

 

Đến chập tối, Chu quản gia toàn thân đầy m.á.u chạy về.

 

Ông run rẩy chỉnh lại áo, lẩm bẩm:

 

“Đây, đây là m.á.u của lão gia.”

 

“Lão gia bị sơn tặc đ.â.m một nhát vào cổ, c.h.ế.t ngay tại chỗ.”

 

“Thi thể bị ném xuống vực sâu vạn trượng, c.h.ế.t không toàn thây, thảm khốc vô cùng.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv