03
Mọi chuyện đã được quyết định, chúng ta nhận làm đồng hương xa xứ của Tiết tẩu.
Vài ngày sau, nàng dẫn chúng ta vào Chu phủ, để giữ vẻ thanh bạch đáng tin.
Chu quản gia căn dặn:
“Tiểu nha đầu, hãy nói rõ với muội muội, vào phủ rồi, phải ngoan ngoãn, biết lấy lòng thì mới được phu nhân để mắt đến.”
Ta gật đầu đồng ý.
Tiết tẩu nhiệt tình nói:
“Mấy ngày này về ở tạm nhà ta đi.”
Chúng ta ở trong căn phòng nhỏ của nàng ba đêm.
Trước khi đi, nàng tặng mỗi chúng ta một đôi giày.
Mang thử vào chân, vừa vặn như in.
Tiết tẩu vuốt nhẹ mặt giày, giọng hơi khàn:
“Đây là ta làm từ mấy năm trước. Màu sắc hơi phai, đừng chê nhé.”
Góc giường có một chiếc hòm gỗ, trên đó cài một ổ khóa đồng tinh xảo.
Ta đoán trong đó chắc còn cất giữ rất nhiều đôi giày, từ nhỏ đến lớn.
Đến cửa sau Chu phủ, muội muội bỗng cất lời.
Nàng nói:
“Bỏ lại đại tẩu một mình, ai sẽ giúp nàng kéo bếp lò đây? Tỷ ơi, chúng ta quay lại đi!”
Tiết tẩu thoáng hoảng hốt.
Nàng là người tốt bụng.
Nếu có thể giữ chúng ta lại, nàng đã làm từ lâu.
Hẳn là nàng có nỗi khổ riêng.
Ta ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi tay nhỏ của muội muội, thật cẩn thận, lại nói với con bé một lần nữa.
“Trong phủ có một vị phu nhân rất tốt bụng, nhưng bà ấy đang bệnh.”
“Nếu muội chịu làm con gái bà, ở bên cạnh bà, khiến bà vui vẻ, bệnh của bà sẽ mau khỏi thôi.”
Muội muội nhìn Tiết tẩu, vẻ khó xử.
Tiết tẩu cười với con bé:
“Khi nào rảnh ta sẽ đến thăm hai đứa, mang bánh cho hai đứa ăn.”
Chu quản gia bước ra đón chúng ta.
Ông dẫn chúng ta qua con đường nhỏ, cây cối um tùm, đến trước một căn nhà.
Dưới mái hiên, một người đàn ông trung niên, mặt vuông trán rộng, ăn mặc rất chỉnh tề, đang đứng khoanh tay chờ sẵn.
Chu quản gia hơi cúi người hành lễ.
Người đàn ông từ đầu đến chân đánh giá chúng ta một lượt, khẽ gật đầu, rồi xoay người đi vào trong.
Chu quản gia mỉm cười, hạ giọng nói:
“Cửa ải lão gia coi như đã qua rồi.”
Tiết tẩu cũng rất vui mừng.
Chúng ta tiếp tục theo ông đến chỗ phu nhân.
Còn chưa bước đến cửa, đã nghe thấy một tiếng “xoảng” vang lên.
Hình như có thứ gì đó vừa bị đập vỡ.
Ngay sau đó là tiếng rên rỉ của ai đó.
Chu quản gia bảo chúng ta chờ một lát, rồi bước nhanh vài bước, đi vào tây sương phòng.
Chẳng mấy chốc, bên trong vọng ra giọng nói đầy giận dữ của ông.
“Thật chẳng ra thể thống gì! Cả đám tụ tập ở đây chơi bài lá!”
“Phu nhân trước giờ đối đãi với các người không tệ, ban ngày ban mặt, đừng có mà phụ lòng!”
Một giọng nữ ngọt ngào cất lên:
“Chu đại gia, bớt giận đi, nào phải chúng ta không quan tâm đến phu nhân đâu.”
“Tiểu Thúy, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi đi!”
Chu quản gia cười lạnh một tiếng:
“Yên Hồng, vị trí tiểu thiếp còn chưa tới tay, ngươi đừng vội lớn lối như thế.”
Nữ nhân kia cũng bật cười:
“Ai da, đại gia nói oan ta rồi. Đêm qua chẳng phải chính ta ở lại trực đêm sao?”
Chu quản gia quay lại đứng ở hành lang, n.g.ự.c vẫn phập phồng vì tức giận.
Mãi một lúc lâu sau, ông mới vào chính phòng xin ý kiến phu nhân, rồi trở ra dẫn chúng ta vào.
Trong căn phòng u ám, một nữ nhân gầy gò, sắc mặt tái nhợt đang tựa vào gối, khẽ hỏi:
“Sao lại có hai người?”
Chu quản gia cung kính đáp:
“Phu nhân, trong phòng này người hầu hạ ngài vốn đã thiếu. Tiện tay mua thêm một nha hoàn để hầu tiểu thư.”
“Đứa trẻ mười hai tuổi, ký khế ước ngắn hạn năm năm, tiền công tổng cộng năm lượng bạc. Xin phu nhân xem xét, liệu có thể giữ lại không?”
Phu nhân yếu ớt mỉm cười:
“Nếu có lòng, một người cũng đủ. Nếu vô tâm, mười người cũng chẳng ích gì.”
“Trước đây đều là người ta đích thân dạy dỗ, giờ thì từng người từng người trợn mắt nhìn, chỉ chờ ta trút hơi thở cuối cùng.”
Bà nói nhiều quá, lập tức thở dốc.
Ta lấy hết can đảm bước lên, đỡ gối cho ngay ngắn, thuận tay vỗ nhẹ lưng cho bà.
Muội muội cũng bám vào mép giường, ngẩng đầu lên nhìn bà đầy quan tâm.
Phu nhân điều chỉnh hơi thở, lau đi giọt nước mắt vừa trào ra nơi khóe mắt, thở dài:
“Là một đứa trẻ thật thà, nhưng rồi sẽ chịu thiệt thòi bởi đám người kia thôi.”
Ta lập tức quỳ xuống dập đầu:
“Đa tạ phu nhân thu nhận!”
Muội muội thấy vậy cũng định quỳ theo.
Tiết tẩu liền bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt ngồi xuống mép giường, nói:
“Tiểu thư, ngồi cho vững nhé.”
Phu nhân mỉm cười nhìn muội muội, một lúc sau mới nói:
“Để ta lật lại sách, chọn cho con một cái tên thật hay.”
Sau đó, bà quay sang ta, nói:
“Ngươi sẽ gọi là Thụy Hương.”