02
Bánh dép rơm vừa ra lò, lão nhân từ tốn húp canh, ăn bánh.
Muội muội dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngẩng đầu nhìn ta, hỏi:
“Tỷ tỷ, vừa rồi nghe thấy người ta nói chuyện, có chuyện gì vui không?”
Ta lắc đầu:
“Nếu còn buồn ngủ, muội ngủ thêm chút đi.”
Đêm qua ở trong ngôi miếu hoang lạnh lẽo, nhân lúc mặt trời đang ấm áp, để muội muội ngủ thêm chút cũng tốt.
Muội muội vùi đầu xuống, rất nhanh lại ngẩng lên, chu môi nói:
“Tỷ tỷ, lần này nếu muội ngủ say, tỷ không được đi đâu đấy.”
“Tỷ tỷ, nếu có gì náo nhiệt đi qua, nhất định phải gọi muội dậy nhé.”
Ta gật đầu:
“Ngủ đi, ngủ đi, tỷ hứa với muội.”
Muội mới yên tâm nhắm mắt.
Tiết tẩu không biết từ lúc nào đã đi đến, lặng lẽ nhìn hai tỷ muội ta.
Thấy ta quay đầu, nàng vén tạp dề lên lau mắt, rồi tự cười, nói:
“Sao trời thu lại có gió cát thế này?”
Nhưng khóe mắt nàng đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, dường như đã chạm vào nỗi đau nào đó trong lòng.
Nàng kéo một chiếc ghế ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện với Chu quản gia.
“Đại thúc, ngài kiến thức rộng, hai đứa nhỏ này, ngài xem có cách nào giúp chúng không?”
Tiết tẩu cười ngượng:
“Vừa rồi ta bịa chuyện, nhưng bịa không giống.”
Nói đến đây, nàng dịu dàng nhìn ta.
Ta hiểu ý, lập tức kể lại toàn bộ thân thế của mình.
Chu quản gia lặng lẽ lắng nghe, một lúc lâu không nói gì.
Tiết tẩu tiếp lời:
“Đại thúc, ngài cũng biết, Vương tẩu kia là người có chút thủ đoạn. Chuyện làm ăn của đám bà mối trong bốn vùng quanh đây, hầu hết đều do bà ta độc quyền. Nhưng bà ta lòng dạ ác độc, vì muốn kiếm thêm tiền, ngay cả trẻ con cũng dám bán vào kỹ viện.”
Nói đến đây, nàng tức giận đến nghẹn lời.
Chu quản gia gật đầu, quay sang hỏi ta:
“Ngươi mười hai tuổi, có nhớ bát tự sinh thần của mình không?”
Ta vội vàng đọc một lượt.
Rồi đọc thêm bát tự của muội muội.
Ông ta ngẫm nghĩ, bấm đốt ngón tay tính toán, trầm ngâm nói:
“Tiểu nha đầu, ta nói thẳng với ngươi.”
“Phu nhân nhà ta không có con, nay lại lâm bệnh lâu ngày, lão gia muốn tìm một người bát tự hợp để an ủi nỗi hiu quạnh dưới gối.”
“Trùng hợp thay, bát tự của ngươi và muội muội đều hợp.”
“Nhưng nhà họ Chu không thể nuôi hai tiểu thư. Một người làm tiểu thư, người còn lại làm nha hoàn.”
“Như vậy, hai tỷ muội các ngươi cũng không bị chia lìa.”
“Muội muội ngươi năm tuổi, làm nha hoàn tuy hơi nhỏ, nhưng giá rẻ lại coi như con nhà mình mà nuôi, cũng không phải chuyện không thể.”
Ông ta nhìn thẳng vào ta, ánh mắt ôn hòa:
“Vậy nên, chọn con đường nào là tùy ngươi.”
Trong lòng ta dâng lên niềm vui sướng, không kịp suy nghĩ, liền đáp ngay:
“Ta làm nha hoàn, ta biết làm việc!”
Chu quản gia dường như có chút thất vọng.
Ông thở dài:
“Đừng vì ý khí nhất thời mà đưa ra quyết định. Một chủ một tớ, khác biệt trời vực, ngươi làm tiểu thư cũng có thể chăm sóc muội muội. Không cần vì lớn tuổi hơn vài năm mà chịu thiệt thòi.”
Lòng ta chợt lạnh ngắt, chẳng lẽ ta đã chọn sai?
Ta sợ hãi nhìn ông, không biết có nên đổi ý để làm ông vui lòng hay không.
Ông nhìn ta, như đã hạ quyết tâm, rồi mở miệng nói:
“Ta cũng từng gặp hoàn cảnh giống thế này.”
“Cha mất, vị thương nhân giàu có mà ông từng cứu thấy mẹ góa con côi khó lòng sống qua ngày, quyết định thu nhận ta.”
“Mẹ ta cũng đã đồng ý.”
“Nhưng ta lại quỳ xuống, cầu xin ông ấy thu nhận đệ đệ của ta.”
Ông quay mặt đi, cười chua chát với Tiết tẩu:
“Nó không biết đọc sách, nhà ấy đã bỏ tiền mua cho nó một chức võ quan. Giờ đây, nó có một thê năm thiếp, con cháu đầy đàn. Hai năm trước, nó đến Chu phủ làm khách, để ra vẻ uy phong, nó còn dùng roi ngựa chỉ vào ta, bắt ta làm bệ đỡ cho nó xuống ngựa.”
“Ta không rõ, nó nhận ra ta, hay không nhận ra?”
Tiết tẩu không biết trả lời thế nào, chỉ đỏ bừng mặt vì lúng túng.
Chu quản gia đưa tay che mặt, trên mu bàn tay đã hiện rõ những đốm đồi mồi vàng vọt.
Một lúc lâu sau, ông buông tay, khuôn mặt dần trở nên bình thản.
“Nói không hối hận, là nói dối.”
“Tiểu nha đầu, là ta sai, ta không nên để ngươi cũng phải đưa ra lựa chọn.”
“Rốt cuộc ta muốn nghe ngươi nói điều gì? Ta cũng không biết.”
Ông đứng lên, dứt khoát nói:
“Ta quyết định thay ngươi. Ngươi làm tiểu thư, muội muội làm nha hoàn.”
Đúng lúc này, muội muội tỉnh giấc.
Nàng hỏi:
“Các người đang kể chuyện gì vậy? Tỷ tỷ, kể lại cho muội nghe đi, muội cầu tỷ mà.”
Ta vuốt lại những sợi tóc lòa xòa trước trán nàng.
Cha ta nghiện cờ bạc, những ngày trước khi chết, ông ta vì muốn cướp tiền mua gạo của ta mà đã đánh ta một trận thừa sống thiếu chết, ép ta quỳ xuống.
Ông ta ngồi trên ghế, chửi bới ta:
“Lão tử dù có đánh c.h.ế.t ngươi, ngươi cũng không được kêu một tiếng!”
Muội muội không nói không rằng, vòng ra phía sau, cầm lấy ấm trà dội thẳng lên đầu ông ta.
Cha ta bị bỏng đến mức kêu la oai oái.
Nàng chạy ra xa, chống nạnh, lớn tiếng mắng ông ta là “lão bất tử” “không biết xấu hổ.”
Cha ta bị tức đến ngã ngửa, lại thêm rượu chè sắc dục phóng đãng, thân thể suy kiệt, tối hôm ấy đột tử trên chiếu bạc.
Nếu ông ta không chết, giờ đây, có lẽ ta cũng đã bị bán vào kỹ viện để đổi lấy tiền cờ bạc.
Nghĩ đến đây, ta hạ quyết tâm, nhìn Chu quản gia nói:
“Đại thúc, ta nguyện làm nha hoàn, ta không hối hận.”
Ông sững người.
Một lúc lâu sau, mới gật đầu.