Cha mất rồi, bá phụ nắm tay ta, khuyên ta bán thân lo việc tang cha.
Ta liền gật đầu.
Nhưng ngay khi quay lưng, ta cõng muội muội năm tuổi trốn đi.
Đến thành Lâm Giang, hai tỷ muội đã ba ngày không có hạt cơm lót dạ.
Muội muội lấy trộm bánh trên quầy hàng ăn của người ta.
Chủ quán là một đại tỷ, đuổi theo, oán trách:
“Một cái không đủ ăn à, mà còn lấy hai cái?”
Muội muội đáp:
“Một cái cho tỷ tỷ, một cái cho muội.”
Đại tỷ ấy khẽ mỉm cười.
Ta dỗ lấy bánh từ tay muội muội, trả lại cho nàng.
Ta nói:
“Xin lỗi, muội ấy đói quá nên mới thế. Ta sẽ dạy dỗ muội cẩn thận, quyết không tái phạm.”
Muội muội đưa mắt chăm chú nhìn chiếc bánh, nhưng rất ngoan ngoãn, không nói thêm lời nào.
Muội luôn nghe lời ta.
Đại tỷ không nhận lại bánh, vén mấy sợi tóc mái ướt mồ hôi, thở dài:
“Thôi, để ta múc cho các ngươi ít canh nóng.”
Nàng dẫn hai tỷ muội ta trở lại quán, lấy ra hai chiếc bát đất, múc mỗi bát nửa bát canh.
Nàng nói:
“Canh còn nóng, húp từ từ thôi, không đủ ta múc thêm.”
Nói xong, nàng liền quay đi nhào bột tiếp.
Muội muội đói lắm rồi, rất nhanh ăn xong một chiếc bánh.
Ta bẻ một nửa phần bánh của mình, đưa cho muội.
Ăn no xong, muội muội liền ngả vào lòng ta mà ngủ gật.
Hai b.í.m tóc nhỏ như sừng dê khẽ dựng lên.
Ta thầm nghĩ, không phải ngày nào cũng gặp được người tốt bụng cho bánh ăn, đã đến lúc phải hạ quyết tâm rồi.
Đang mải suy nghĩ, một nam nhân trông như lão học sĩ tiến lại gần, vén áo dài vải xanh rồi ngồi xuống.
Chủ quán cười tươi hỏi:
“Đại thúc, vẫn là một chiếc bánh dép rơm và một bát canh phải không?”
Lão nhân gật đầu, đáp:
“Phải đó, Tẩu tử họ Tiết, trí nhớ của cô nương thật tốt.”
Lúc này ta mới nhận ra, bên cạnh lò bánh, trên cây gậy gỗ có treo một tấm vải viết vài chữ đen bằng mực:
“Quán bánh của Tiết tẩu.”
Lão nhân nháy mắt với ta, chỉ vào mình:
“Ta viết đấy.”
Lão trông rất từ ái, khiến lòng ta hơi dịu lại, cố gắng nở một nụ cười đáp lại.
Bỗng từ ngoài đường, một giọng nói the thé vang lên:
“Ôi chao, Chu đại quản gia, ngài ăn mười chiếc bánh đường mỗi ngày cũng chẳng lo nghèo, sao lại ăn thứ bánh dép rơm kia?”
(草鞋饼 - bánh dép rơm)
Lão nhân không đáp lời.
Nữ nhân cầm khăn tay phẩy phẩy, mang theo mùi hương nồng nặc đến gần.
Bà ta khẽ giọng, nói bằng giọng õng ẹo:
“Chu đại ca, chẳng lẽ phủ của ngài không thiếu người làm sao? Sao chưa từng chiếu cố đến việc làm ăn của tiểu muội?”
Trong lòng ta liền hiểu rõ.
Đây là một bà mối.
Đúng kiểu người mà ta đang định tìm đến.
Nhưng bà ta trông có vẻ xảo quyệt, không đáng tin cậy.
Râu người ta đã bạc trắng, vậy mà bà ta vẫn gọi là đại ca.
Lão nhân chỉ khoanh tay, nhắm mắt dưỡng thần.
Nữ nhân không chịu buông tha, tiếp tục hỏi:
“Bệnh tình của phu nhân thế nào rồi? E rằng khó qua nổi mùa đông năm nay, phải không?”
“Nếu phủ muốn nạp thiếp, ta đây có mấy cô nương cực kỳ xinh đẹp. Sợ thời gian chịu tang không tiện, thì cứ lặng lẽ đưa vào phủ trước cũng được.”
“Đại ca à, nếu ngài giúp chúng ta dẫn mối, sau này người cũ qua đời, tân phu nhân chẳng lẽ lại bạc đãi ngài sao?”
Chu quản gia vẫn không đáp lời.
Nữ nhân cười cười, cúi xuống lấy từ trong n.g.ự.c ra một gói hạt dưa.
Bà ta nhanh chóng cắn vài hạt dưa, đôi mắt đảo quanh một vòng, rồi dừng lại trên người ta, lập tức sáng rực:
“A, nhìn đôi giày rách nát này, ngươi là dân chạy nạn đúng không? Đi, theo ta làm việc!”
Vừa nói, bà ta vừa kéo tay ta.
Lão nhân ho khẽ một tiếng, đôi mắt đột ngột mở to.
Tiết tẩu vội vàng bước tới, nói:
“Đây là biểu muội xa của ta, đến chơi vài ngày.”
Nữ nhân hừ lạnh, phun ra từ lỗ mũi luồng khí lạnh:
“Đừng có mà dối quỷ. Mau làm bánh đi, việc của bà mối không phải việc ngươi chen vào.”
Bà ta bóp thử cánh tay ta, cười nói:
“Ngươi chắc cũng đã mười ba tuổi rồi. Nếu ngại làm việc vất vả, làm tiểu thiếp cũng được!”
“Nhà Lư lão gia năm nay mừng thọ tám mươi, trong nhà vàng bạc chất đống, đang tìm một tiểu thiếp trẻ đây.”
Tim ta đập thình thịch.
Nếu không muốn cùng muội muội c.h.ế.t đói, liệu ta thật sự phải dây dưa với hạng người này sao?
Cái miệng đỏ lòm của bà ta trông như có thể nuốt sống ta, không chừa cả xương.
Lão nhân lạnh lùng nói:
“Ngài huyện lệnh mấy ngày trước còn nhắc đến chuyện của bà.”
“Tiểu thư nhà họ Từ bỏ trốn cùng người, chẳng phải do bà mai mối sao? Đang muốn bắt bà về xét xử đấy, chắc chắn là tội lừa gạt!”
Nữ nhân sững người.
Bà ta cười gượng hai tiếng, rồi vội vã chạy đi như cơn gió.