Sau đêm hôm đó, Trần Ngọc Phúc liền chuyển về nhà chính, anh cũng chẳng còn gặp Trần Ngọc My. Anh lo lắng không biết có phải vì chuyện đó mà cô giận anh không.
Trần Lâm Ưng thấy anh ngồi đó dường như đang suy nghĩ chuyện gì, ông chậm dãi bước tới. Nghe thấy tiếng động anh liền quay đầu lại thì nhìn thấy ông.
Trần Lâm Ưng ngồi xuống nhìn những bông cẩm tú cầu sặc sỡ màu sắc, trong lòng bỗng thấy chơi vơi.
'' Trước đây mẹ con rất thích cẩm tú cầu''
Trần Ngọc Phúc cười '' Con nhớ trước đây nhà mình từng rất hạnh phúc''
Những kỉ niệm bắt đầu ùa về như một thước phim chạy trong đầu anh.
Trần Lâm Ưng uống ngậm nước trà, vị đắng lan trên mặt lưỡi.
'' Cũng rất lâu rồi ta và con mới ngồi tâm sự như này, chà... từ sau khi tiểu My sang nước ngoài nhỉ''
Anh không nói gì nhưng cũng ngầm đồng ý.
Trần Lâm Ưng khẽ cười '' Hai đứa lại có chuyện gì hả''
'' Cũng không có gì đâu ba, chỉ là chút chuyện thôi''.
Im lặng một lúc Trần Ngọc Phúc mở lời
'' Thời gian gần đây Ngọc My không còn uống thuốc nữa''
Trần Lâm Ưng nghe tới đó, tay đang nâng ly trà uống liền khựng lại, anh thấy thế liền nói tiếp.
'' Con không biết em ấy có nhớ được gì không"
Trần Lâm Ưng để ly trà xuống nói '' trước hết cứ quan sát con bé một thời gian, đừng để con bé gặp những người kia, sau đó ta sẽ tính tiếp''.
Trần Ngọc Phúc gật đầu sau đó nhìn về phía đám hoa.
'' Hiện tại bây giờ con là người duy nhất mà con bé tin tưởng, ta biết chuyện quá khứ làm nó ám ảnh, chỉ là thực sự khi đó ta không thể làm gì khác và cũng không thể đem con bé đi theo, sớm biết nếu có ngày hôm nay đêm đó ta đã đem nó đi theo, ta thực sự rất sợ...sợ rằng ngày nào đó con bé cũng giống bà ấy''.
Khi đó, không biết vì sao Đức Hạnh lại như người phát điên, bà ta luôn lẩm bẩm một mình, từ một người mẹ dịu dàng, một người vợ đảm đang bỗng nhiên lại phát điên, ghen tuông vô lí điều đặc biệt là bà ấy luôn có ác cảm với Trần Ngọc My.
Trần Ngọc Phúc không chịu nổi liền muốn ly hôn với bà, điều này càng khiến bà ta điên hơn, bà ta nghĩ mọi thủ đoạn để không ly hôn với ông. Bà dọa sẽ tự tử nếu ông ly hôn thậm chí sẽ giết hai đứa con của mình.
Nhưng những điều này càng khiến ông muốn giải thoát, cả hay ngay sau đó đã ly hôn, ông muốn đem hai đứa con đi nhưng bà ta nhất quyết muốn giữ Trần Ngọc My lại.
Ông rất muốn gặp con gái nhưng bà ta nhất quyết không cho ông gặp thậm chí còn muốn ông cắt đứt quan hệ với con gái mình.
Sau này khi bà mất, ông liền đón cô về, xa cách con gái bao năm cứ ngỡ sẽ hạnh phúc nhưng không ngờ nó lại là một cơn ác mộng.
Trần Ngọc My như thành một con người khác, nói đúng hơn là giống bà ta, cô không nói chuyện, không tiếp xúc với bất kì một ai và còn có những biểu hiện vô cùng kì quái.
Trong một đêm mưa to, Trần Ngọc Phúc đang học bài thì nghe dưới nhà có tiếng động, anh đi theo tiếng động đó liền nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh dị. Dưới đất con mèo nằm trong vũng máu tươi, mùi máu mèo tanh tưởi bốc lên, Trần Ngọc My đứng đó trên tay cầm cây bút dính đầy máu mèo. Cô đứng đó vô cảm nhìn con mèo, Trần Ngọc Phúc sợ hãi run rẫy, anh đứng bất động không thể nào di chuyển cho tới khi ánh mắt của cô chuyển hướng qua anh. Đôi mắt vô cảm nhìn anh chằm chằm như đang đặt câu hỏi tại sao lại phá hỏng bầu không khí của cô.
Anh khụy xuống đất, hô hấp như nghẹn lại không thể lưu thông, Trần Ngọc My di chuyển qua phía anh, máu trên mặt cô đã đông lại càng khiến khuôn mặt cô đáng sợ hơn.
Hai con mắt cô nhìn anh như thần chết nhìn linh hồn sắp được dẫn đi.