Trẻ sơ sinh không khác gì heo, ăn no là ngủ, ngủ dậy lại ăn.
Hồi nãy Bạch Thu Nhiên mới tỉnh dậy, chúng ghé vào người cô bú say sưa, còn dư sức phun nước miếng ra giường cô rồi. Nhưng giờ hai vợ chồng qua xem thì lũ trẻ lại ngủ như heo rồi.
Đúng vậy, thân là thiếu phu nhân hào môn nhưng Bạch Thu Nhiên vẫn cho con bú sữa mẹ. Không ai yêu cầu cô cho con bú, đội ngũ chuyên gia do chủ tịch Diệp thuê cũng không tẩy não cô bằng những lợi ích của việc nuôi con bằng sữa mẹ. Chủ tịch Diệp chỉ có một yêu cầu với họ là chăm sóc Bạch Thu Nhiên thật tốt, ý kiến của người trong cuộc mới là quan trọng nhất.
Bạch Thu Nhiên tự quyết định cho con bú sữa mẹ một tháng trước đã rồi tính tiếp.
Cô không kiên quyết phải cho con bú hoàn toàn bằng sữa mẹ là vì sau khi mang thai, nhiều nữ đồng nghiệp trong công ty dù quen hay không quen, miễn ai muốn có tạo mối quan hệ tốt với cô đều sẽ chủ động chia sẻ chuyện mang thai và nuôi con cũng như những lưu ý khi lần đầu làm mẹ.
Nhân viên công ty họ đều có thu nhập cao nên đa số sẽ thuê giúp việc hoặc hộ lý. Đúng là có dễ chịu hơn những người không có điều kiện thuê người chăm sóc nhưng vẫn rất vất vả.
Tới khi đi làm trở lại, đa số sẽ chọn sữa bột để đỡ phiền phức, một số khác không nỡ cho con uống sữa bột thì quả thật mệt chết mất. Ban ngày cứ cách vài tiếng họ phải vắt sữa một lần, vừa phiền vừa ảnh hưởng công việc; ban đêm thì phải thường xuyên dậy cho con bú, vừa phiền vừa mất sức, còn không ngủ đủ giấc. Bạch Thu Nhiên thấy hai đồng nghiệp nuôi con bằng sữa mẹ trông còn tiều tụy hơn cả người mang thai đôi như cô, lớp trang điểm tỉ mỉ không che nổi sự mệt mỏi trong mắt họ.
Có vẻ như sinh xong không phải giải thoát mà là khởi đầu cho cơn ác mộng khác.
Có tấm gương của người từng trải, Bạch Thu Nhiên hơi sợ nuôi con bằng sữa mẹ. Cô nghĩ mình không thể chịu đựng nổi cuộc sống mỗi đêm bị dựng đầu dậy cho con bú nên đã xin ý kiến của những người có chuyên môn. Đội ngũ chuyên gia được bố chồng hào môn trả lương cao nói rằng nuôi con bằng sữa mẹ là lựa chọn tốt nhất nhưng họ cũng thấu hiểu nỗi băn khoăn của cô, vì vậy đã đề xuất cô nên cho con bú mẹ hoàn toàn ít nhất trong tháng đầu tiên, như vậy mới tốt cho cả bé lẫn mẹ.
Lúc ấy Bạch Thu Nhiên còn thấy lo lắng, sau đó lại hỏi ý kiến của bác sĩ. Bác sĩ khá thoải mái với vấn đề này, còn nói Bạch Thu Nhiên chưa sinh đã lo về chuyện đó thì hơi thừa. Bà ấy nói sau sinh có thể sẽ có rất nhiều vấn đề, chẳng hạn như nếu cô bị viêm tuyến sữa hay bị mề đay thì tốt nhất là không cho con bú. Mà cô sinh đôi nên khả năng cao sẽ không đủ sữa cho cả hai bé, lúc đó dù muốn cho con ăn hoàn toàn bằng sữa mẹ cũng không được. Vì vậy cứ chờ sinh xong rồi tính.
Sau khi nghe lời khuyên của bác sĩ, Bạch Thu Nhiên bắt đầu nghĩ thoáng ra, đúng là phải tùy theo tình huống. Nếu chuyên gia đã nói cho con bú ít nhất một tháng, vậy cô cứ thử xem sao. Nếu cho con bú vất vả quá thì qua thời gian ở cữ, cô sẽ cho con cai sữa mẹ; còn nếu không quá mệt thì cho con bú mẹ thêm vài tháng.
Hiện tại, Bạch Thu Nhiên chưa thấy vất vả vì cô sau khi ra khỏi phòng sinh, cô đã ngủ mê mệt mười tiếng đồng hồ. Cô không những không chịu đựng cơn đau thốn tận rốn khi thông sữa mà còn chưa nếm trải nỗi vất vả khi cho con bú. Tối qua, các hộ lý bế con sang để bú mẹ mấy lần nhưng cô toàn ngủ, chỉ có họ với sếp Diệp là vất vả thôi.
Chỉ có ban nãy là Bạch Thu Nhiên mới cho con bú lúc tỉnh táo và không cần ai hỗ trợ, nhưng lúc ấy lũ trẻ đã biết cách bú rồi nên không làm đau cô. Do đó Bạch Thu Nhiên thấy khá ổn và nghĩ cho con bú dễ dàng hơn tưởng tượng nhiều.
Có lẽ vì những phiền não đều do người khác gánh chịu nên tình mẫu tử mà Bạch Thu Nhiên dành cho con vẫn còn nồng nàn lắm, vậy nên ngay cả khi chúng ngủ say như heo, khuôn mặt mới sinh đỏ hửng nhăn nheo thì ánh mắt cô vẫn đong đầy tình mẹ, nhìn hoài không thấy chán. Sau đó cô điên cuồng chụp ảnh, bày ra nhiều tư thế với điều kiện tiên quyết là không làm chúng thức giấc. Chụp quá trời ảnh mình với con mà vẫn thấy không đủ, thế là cô lại lôi chồng vào để chụp ảnh gia đình. Cuối cùng lại mất nửa tiếng chọn ảnh rồi đăng lên Wechat bằng tài khoản của sếp Diệp kèm dòng trạng thái cũ rích: “Những người tôi yêu nhất”.
Còn bên Wechat của cô thì cô chỉ đăng hai đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn. Cô vẫn không quên hình tượng đóa hoa bé nhỏ thuần khiết không màu mè của mình.
Diệp Chi Châu không có ý kiến gì, để tùy cô muốn làm gì thì làm.
Nhờ hành động của mình, Bạch Thu Nhiên nhận được bao lì xì qua mạng đến mỏi cả tay, bạn bè đồng nghiệp gửi vài trăm đến một nghìn theo lễ nghĩa là được, chứ còn họ hàng phía chồng ai nấy cũng giàu vô nhân đạo như chủ tịch Diệp nên toàn chuyển khoản từ trăm nghìn trở lên. Bạch Thu Nhiên ký mấy hợp đồng có giá trị trên trời hồi nãy còn không thấy sướng tay bằng nhận mấy khoản tiền mừng này, đến mức trước khi ngủ cô còn đắc ý vì hôm nay mình được bội thu.
Nếu lần nào cũng hốt bạc cỡ này thì cô đẻ tới lúc mãn kinh cũng được.
Tất nhiên, cho dù cô muốn thì ông chồng hào môn cũng không chịu hợp tác.
Thời gian đầu mang thai, họ đã nhất trí sinh tối đa hai bé. Dù không cần lo lắng về kinh tế thì nuôi con vẫn đòi hỏi nhiều thời gian và tình yêu thương của bố mẹ. Nếu vì sinh nhiều mà làm ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống thì không sinh còn hơn.
Vì vậy khi biết cô mang thai đôi, sếp Diệp rất vui mừng, vấn đề đã được giải quyết, sau này cô không cần phải chịu khổ thêm lần nữa.
Trong lúc Bạch Thu Nhiên ôm điện thoại an tâm ngủ say thì bà Diệp lại trằn trọc không ngủ được.
Bà đã mất ngủ hai ngày nay. Kể từ khi biết Bạch Thu Nhiên suôn sẻ sinh con, lại còn sinh được một cặp bé trai, “ngổn ngang trăm mối” cũng không đủ để diễn tả tâm trạng của bà. Bà Diệp vô cùng hoang mang, lần đầu tiên người luôn tự cao như bà đã ngẫm lại hành vi của mình. Liệu bà có sai lầm khi trước đây luôn gây sự với Bạch Thu Nhiên hay không?
Nếu kiếp trước bà mặc kệ Bạch Thu Nhiên như ở kiếp này, để hai vợ chồng sống riêng, mẹ chồng nàng dâu nước sông không phạm nước giếng thì có khi hai đứa nó cũng sẽ có con từ sớm như kiếp này.
Miễn là chúng nó có con thì dẫu bà chướng mắt Bạch Thu Nhiên đến đâu, bà cũng sẽ nể tình cháu nội mà tha cho ả.
Mẹ chồng hào môn xấu xa cỡ nào được chứ? Bà cũng chỉ muốn bồng cháu mà thôi.
Tình hình hiện tại rất lúng túng. Những việc bà đã làm sau khi sống lại khiến mẹ chồng nàng dâu dù không đến mức đấu đá đến chết mới thôi nhưng cũng đủ để cả đời này không thể hòa hợp.
Chỉ cần nghĩ tới những việc Bạch Thu Nhiên đã làm ở kiếp trước, bà Diệp đã hận thấu xương, dù bây giờ ả ta không làm gì nhưng cũng đừng hòng bà tha thứ.
Nhưng bế cháu lại là mong muốn lớn nhất ở cả hai kiếp của bà. Bà đã chờ đợi rất lâu mới nhận được món quà nhân đôi này. Khi biết tin mình có hai cháu trai bảo bối, bà vui đến mức không thốt nên lời, đến khi vào bệnh viện thăm hai cháu, tim bà mềm nhũn.
Cảm giác ấy quá đỗi diệu kỳ. Bà Diệp căm thù mẹ chúng, nhưng ngay lần đầu tiên nhìn thấy chúng, bà hoàn toàn không nghĩ đến việc một nửa dòng máu đang chảy trong người chúng là dòng máu mà bà ghét nhất. Bà không hề nảy sinh cảm giác mâu thuẫn vừa yêu vừa hận với chúng như trong tưởng tượng. Bà chỉ cảm nhận được niềm vui chưa từng có, sự hạnh phúc và thỏa mãn trào dâng tận đáy lòng, muốn trao cả thế giới cho các cháu.
Bà Diệp mất ngủ hai đêm liên tục cũng là do hai anh bạn nhỏ. Từ khi rời khỏi bệnh viện, trong đầu bà toàn khuôn mặt ngủ say đáng yêu như thiên sứ của các cháu. Bà không ngừng tưởng tượng các cháu lớn lên trông sẽ thế nào, hẳn sẽ rất tinh nghịch, luôn miệng ngọt ngào gọi bà nội ơi bà nội à, thích nô đùa chạy nhảy xoay quanh bà.
Nhưng khi nghĩ đến mẹ chúng, niềm hạnh phúc trong bà biến thành cơn giày vò khổ sở, như thể đang ở giữa băng và lửa.
Bởi vì bà biết nếu muốn sống cuộc đời vui đùa bên cháu nội mà mình hằng mơ ước thì bà phải hoàn toàn từ bỏ kế hoạch trả thù Bạch Thu Nhiên. Nếu không, dù trả được mối thù thì khi những đứa cháu yêu quý của bà trưởng thành và biết được sự thật, dẫu chúng không oán trách bà thì cũng sẽ đau khổ như bà hiện giờ.
Nhưng bà lại không cam tâm buông bỏ hận thù.
Bạch Thu Nhiên không quan tâm mẹ chồng hào môn không cam tâm và đau khổ ra sao, tóm lại là cô rất hả hê.
Suốt năm ngày ba mẹ con nằm viện, trong khi ngày nào chủ tịch Diệp cũng đến thăm cháu thì bà Diệp lại tỏ ra thờ ơ. Nhưng thực ra Bạch Thu Nhiên biết bà Diệp đã lén đến thăm lũ trẻ mấy lần. Không rõ vì bà muốn tránh tiếp xúc với cô hay do bà không muốn bị cô biết mà lần nào bà cũng lựa lúc các hộ lý đưa hai bé đi kiểm tra cơ thể hoặc tắm nắng để đến thăm.
Bạch Thu Nhiên thầm nghĩ mình đâu hẹp hòi đến mức ấy chứ, nói thế nào bà Diệp vẫn là bà nội của các con cô, chỉ cần bà không làm tổn thương tụi nhỏ thì cô sẽ không ngăn cản chúng thân cận với bà nội.
Hơn nữa, với tình hình cuồng cháu trai của bà Diệp, Bạch Thu Nhiên cho rằng mình đã giành được thắng lợi. Bà Diệp càng thương cháu thì càng không dám ra làm gì cô.
Đây chắc là mẹ quý nhờ con trong truyền thuyết.
Sinh con xong là cũng xử lý xong trùm cuối, Bạch Thu Nhiên không còn phải lo lắng gì nữa, yên tâm ở cữ sau khi xuất viện.