Edit: Sa
Có lẽ là nhờ sức mạnh của đồng tiền mà Bạch Thu Nhiên sinh con so lại còn là sinh đôi nhưng không mấy vất vả. Áo dâng đến tay, cơm đưa tận mồm, muốn ăn gì là ăn được ngay, còn có ông chồng hào môn chiều chuộng hết mực và bố chồng hào môn cứ cách dăm ba bữa là lại cho tờ chi phiếu, thai phụ không muốn ở trạng thái tốt nhất từ cơ thể tới tâm lý cũng không được.
Tâm trạng thoải mái nên sự vất vả trong thời gian mang thai cũng được giảm đi phân nửa.
Tất nhiên đội ngũ chuyên nghiệp tạo ra chế độ ăn uống khoa học cũng rất quan trọng. Ở giai đoạn đầu thai kỳ, Bạch Thu Nhiên không bị ốm nghén có lẽ là nhờ sức khỏe tốt nhưng đến giai đoạn giữa và cuối thai kỳ mà cô và con vẫn khỏe mạnh thì chắc chắn không thể bỏ qua công lao của đội ngũ do chủ tiệp Diệp mời về.
Đúng vậy, tuy chỉ mới hơn bảy tháng nhưng mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống Bạch Thu Nhiên đau đẻ bất cứ lúc nào. Nhưng hai bé ở trong bụng mẹ đủ tháng mới chịu ra.
Vì vị trí của em bé thuận lợi và dưỡng thai khoa học nên quá trình sinh nở rất suôn sẻ, xế chiều vào bệnh viện, đến tối đã sinh xong, không hề xuất hiện tình huống “chọn mẹ hay chọn con” thường xuất hiện trên phim. Bạch Thu Nhiên cho rằng hào quang nữ chính của mình đã phát huy tác dụng.
Sau khi rặn cú cuối cùng để đẩy bé thứ hai ra, Bạch Thu Nhiên ngất đi, yên tâm tiến vào mộng đẹp.
Dù quá trình sinh suôn sẻ đến đâu thì bản chất của việc sinh đẻ vẫn rất vất vả và nguy hiểm, Bạch Thu Nhiên lần đầu sinh con, chịu đựng đến bây giờ mới ngất đã là biểu hiện cho lòng mẹ bao la của cô rồi.
Sinh con xong, Bạch Thu Nhiên hoàn toàn không có gánh nặng gì nữa, thậm chí còn không quan tâm tới giới tính của con. Bởi vì cô nghĩ đó không phải vấn đề. Cô là nữ chính trong tiểu thuyết ngọt ngào, có bị vô sinh vẫn sẽ được nam chính yêu thương, huống hồ cô còn sinh những hai đứa, chắc chắn ba mẹ con cô sẽ được nam chính chiều chuộng hết mực, giới tính có quan trọng không?
Thực tế chứng minh giới tính rất quan trọng. Sếp Diệp không quan tâm lắm, dù trai hay gái thì đều là kết tinh tình yêu của hai vợ chồng, sinh mệnh mới là điều quan trọng nhất, nhưng bên trên ông chồng hào môn còn có bố mẹ chồng hào môn, hơn nữa chủ tịch Diệp nhìn thì tiến bộ vậy thôi chứ vẫn tương đối bảo thủ ở một số chuyện. Tuy nhà họ Diệp không có ngôi vị hoàng đế thật để kế thừa nhưng có cả một cơ nghiệp cần có người thừa kế. Nhà giàu thường nghĩ đông con cháu mới là phúc, nhưng ông là người đứng đầu gia tộc lại chỉ có một thằng con trai, mấy nhà khác cũng toàn con độc đinh, việc này khiến cả gia tộc phải phiền não.
Chủ tịch Diệp không bắt buộc phải có cháu nội đích tôn, nếu chỉ có cháu gái thì ông vẫn sẽ yêu thương. Con gái cũng có thể kế thừa sản nghiệp, miễn sau này con nó mang họ Diệp là được. Nhưng nếu con dâu sinh được cháu trai hoặc sinh nhiều cháu thì không gì tốt bằng.
Vì vậy khi biết Bạch Thu Nhiên mang thai đôi, chủ tịch Diệp vui vẻ gấp đôi, lập tức thưởng lớn cho công thần, không chỉ là chi phiếu trang sức mà tặng hẳn biệt thự và cổ phần công ty thuộc quyền sở hữu riêng của ông, tổng giá trị lên tới hơn năm trăm triệu khiến Bạch Thu Nhiên có cái nhìn mới về bốn chữ “giàu vô nhân đạo”.
Lúc còn chưa biết cháu trai hay gái, chủ tịch Diệp đã vui cỡ đó rồi nên có thể tưởng tượng ra ông kích động như thế nào khi được bế cháu. Do đó, khi Bạch Thu Nhiên tỉnh dậy, đang hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của ông chồng hào môn và chơi với con thì trợ lý của chủ tịch Diệp dắt một một nhóm người mặc vest vào phòng.
Bạch Thu Nhiên thỉnh thoảng gặp trợ lý của chủ tịch Diệp ở công ty, miễn cưỡng cũng coi như là đồng nghiệp. Anh ta tặng quà, hỏi han sức khỏe của Bạch Thu Nhiên và hai đứa bé rồi mới nghiêm trang nói: “Chủ tịch Diệp sai chúng tôi đến đây là để bàn chuyện cổ phần. Bây giờ có tiện không ạ?”
“Cổ phần gì cơ?” Bạch Thu Nhiên vô thức nhìn sang Diệp Chi Châu nhưng anh chỉ cười.
Trợ lý cũng mỉm cười: “Chủ tịch Diệp trích 1% cổ phần tập đoàn của ông ấy sang cho cô, hai cậu chủ nhỏ mỗi người 0.5%, trước khi thành niên sẽ do cô đứng tên. Vì vậy mấy bản hợp đồng này cần được cô ký tên.”
“Ra vậy.” Bạch Thu Nhiên nhẹ nhõm tựa lưng vào đầu giường, thì ra là chuyển nhượng cổ phần, vậy thì không sao.
Bạch Thu Nhiên biết biệt thự và cổ phần công ty riêng có nhiều đến đâu thì cũng không bằng 1% cổ phần tập đoàn vì nó không chỉ là tiền mà còn tượng trưng cho thân phận cũng như địa vị của cô.
Ví dụ, nếu sau này cô và sếp Diệp ly hôn, chỉ cần cô còn giữ 1% cổ phần này thì vẫn được nở mày nở mặt, ai ai cũng muốn làm thân, còn nếu cô không có thì cho dù được chia bao nhiêu tài sản, cô cũng sẽ bị chế nhạo là “bị tống cổ khỏi hào môn”.
Giờ đã có cổ phần làm chỗ dựa, cô còn giống người nhà họ Diệp hơn cả những người khác mang họ Diệp trong gia tộc.
Có điều hiểu vậy thôi, chứ từ lúc mang thai tới giờ cô nhận tiền nhận quà muốn rụng tay, nếu không ngoa thì tiền tài với cô giờ đây chẳng là vấn đề vì cô đã có khoản tiền xài cả đời không hết. Do đó, cô còn chẳng thèm đọc hợp đồng, dẫu sao đây cũng là cổ phần mà bố chồng hào môn cho cô, chắc chắn sẽ không bẫy cô. Hơn nữa còn có ông chồng hào môn của cô ngồi đây, hẳn là anh đã biết trước chuyện này rồi, nếu hợp đồng có bẫy thật, anh sẽ không thản nhiên vậy đâu.
Bạch Thu Nhiên bình thản lật bừa vài trang rồi dứt khoát ký tên. Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần có giá trị mười chữ số được hoàn thành chỉ trong mười phút. Trợ lý dẫn nhóm người rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai vợ chồng.
Phòng bệnh của Bạch Thu Nhiên không khác gì khách sạn, giường rất to và êm, đủ cho hai người nằm, vì vậy từ hôm qua cô nhập viện sinh con đến bây giờ, sếp Diệp đều ngủ ở đây.
Lúc cô mới tỉnh dậy, hai bé cũng ở cùng phòng với bố mẹ nhưng ban nãy phòng bệnh đông người nên các hộ lý đã đưa hai bé sang phòng bên cạnh. Tối qua tụi trẻ cũng ngủ ở phòng bên cạnh. Có đội ngũ hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc, tụi trẻ ngủ rất ngoan, không quấy chút nào. Do vậy mà Bạch Thu Nhiên cũng ngủ rất ngon.
Bạch Thu Nhiên còn chưa nhìn kỹ con, ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần xong, cô kéo sếp Diệp: “Mình đi xem con đi.”
Trong lúc Bạch Thu Nhiên ngủ, tuy Diệp Chi Châu trông chừng phòng bệnh không rời nửa bước nhưng cũng “mưa móc ban đều”, quan tâm cả vợ lẫn con, đặc biệt là các con. Nói gì thì nói, lần đầu làm bố, lúc sang phòng bên cạnh thăm con, sếp Diệp còn không nỡ dời mắt, nhìn sao cũng không thấy đủ.
Bây giờ Bạch Thu Nhiên muốn đi thăm con, vừa khéo anh cũng muốn, vì vậy sếp Diệp ân cần đỡ cô: “Em còn chưa khỏe hẳn, bước xuống chậm thôi.”
Tuy được chồng đỡ nhưng khi Bạch Thu Nhiên đứng lên, cô vẫn hít một hơi sâu vì quá đau. Tuy sinh con thuận lợi nhưng cô cũng chỉ là người bình thường, phần dưới bị rách, ban nãy cô không để ý, bây giờ thì thấy rất đau rát, suýt thì gào khóc.
Cũng may sếp Diệp phản ứng nhanh, anh từ vịn đổi thành bế cô lên, dịu dàng hỏi: “Đau lắm hả?”
Có ông chồng hào môn vừa giàu vừa chu đáo thì cô còn cần gì nữa? Bạch Thu Nhiên cố nhịn nước mắt, choàng tay quanh cổ anh, hôn anh cái chụt: “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn chồng.”
Diệp Chi Châu giãn mặt ra, thở phào nhẹ nhõm, định bế cô sang phòng bên cạnh thăm con nhưng đi mới được vài bước đã bị ngăn lại. Lại có khách tới thăm.
Lúc nãy nhóm người trợ lý Diệp ra khỏi phòng không đóng kín cửa nên người bên ngoài chỉ gõ cửa vài cái thì cửa bị đẩy ra, người đó thấy cảnh tượng trước mắt thì ngây ra như phỗng.
Bạch Thu Nhiên cũng sợ hết hồn vì người tới thăm là trợ lý riêng của bà Diệp.
Tuy Bạch Thu Nhiên thành công gả vào hào môn nhưng cô và mẹ chồng vẫn giữ khoảng cách với nhau, còn thua cả người xa lạ. Cô càng không có giao tình gì với trợ lý của bà, bình thường mỗi lần gặp chị ta cũng là khi chị ta đi cùng bà Diệp.
Bây giờ thấy chị ta đứng ngoài phòng bệnh nên Bạch Thu Nhiên khá căng thẳng, sợ bà Diệp tung chiêu sau hơn một năm yên tĩnh. Bây giờ cô đã sinh con xong, hẳn là bà ấy có thể yên tâm gây sự với cô rồi.
Bạch Thu Nhiên điên cuồng nháy mắt với sếp Diệp để anh mau nghĩ cách hoặc là đuổi người đi. Nhưng sếp Diệp lại rất bình tĩnh, cười với chị ta rồi bế cô trở lại, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường và đắp chăn cho cô, trông cực kỳ thong dong.
Bạch Thu Nhiên nằm cứng đờ, giả vờ mình chỉ là khúc gỗ.
Trợ lý riêng của bà Diệp đã lấy lại tinh thần, nở nụ cười công thức: “Sếp Diệp, cô Bạch, xin hỏi hiện giờ hai người rảnh không?”
Diệp Chi Châu đang cúi đầu kéo chăn cho cô, dùng ánh mắt để hỏi cô. Cô không nghĩ ra lý do để từ chối, bèn do dự gật đầu: “Cũng rảnh…”
Nghe thấy câu trả lời, trợ lý đi vào phòng, đằng sau còn có một đám người đi theo. Bạch Thu Nhiên không thấy bà Diệp thì thở phào nhẹ nhõm, còn thấy cảnh này trông quen ghê.
Nhưng điều đó không quan trọng, miễn là mẹ chồng hào môn không đích thân đến gây sự thì cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Hôm nay bà Diệp sai trợ lý dẫn người tới đúng là không phải để gây sự mà cùng chung mục đích với trợ lý của chủ tịch Diệp: thưởng cho Bạch Thu Nhiên.
Tất nhiên người kiêu ngạo như bà Diệp sẽ không đưa tiền cho kẻ thù của bà, Bạch Thu Nhiên chỉ là công cụ giữ tiền cho cháu nội của bà trước khi tụi nó thành niên mà thôi.
Tuy bà Diệp không chuyển nhượng cổ phần nào cho Bạch Thu Nhiên nhưng giá trị vẫn rất lớn, mỗi đứa cháu 0.5% cổ phần tập đoàn, đồng thời còn tặng mấy bất động sản, hào phóng đến mức khiến Bạch Thu Nhiên nghi ngờ có phải mẹ chồng hào môn lại hồi sinh hay không, nếu không phải thì chắc là do cô chưa tỉnh ngủ.
Bạch Thu Nhiên tự tin mình là nữ chính, có hào quang nữ chính bảo vệ cũng chưa từng nghĩ có ngày mẹ chồng hào môn ôm thù hận sống lại không những không tìm cách hại mình mà còn đưa tiền cho mình.
Đúng vậy, cổ phần và bất động sản mà bà Diệp tặng cho cháu nội đã bị Bạch Thu Nhiên mặt dày xem như là của mình.
Chẳng những phần của con là của cô mà phần của sếp Diệp cũng là của cô. Cô ngang ngược vậy đó!
Bạch Thu Nhiên tiếc nuối khi phát hiện hóa ra lại dễ lấy lòng bà Diệp thế, biết thế ngay lần đầu gặp mặt cô đã vỗ ngực đảm bảo trong vòng ba năm sau khi kết hôn sẽ đẻ được hai đứa cháu nội cho mẹ chồng hào môn rồi.
Nhưng mà như bây giờ cũng ổn. Cô và mẹ chồng hào môn không cần phải giả vờ yêu thương nhau. Bao giờ cô hết thời hạn nghỉ thai sản và đi làm trở lại, bà Diệp muốn nuôi cháu thì cứ để bà nuôi, về phần giáo dục con cái thì giao cho chủ tịch Diệp và sếp Diệp. Cô chỉ việc vui vẻ làm mẹ, tới cuối tuần và ngày lễ dẫn con đi chơi là được.
Tuy đã tính toán xong xuôi nhưng khi nhìn trợ lý của bà Diệp cầm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần rời khỏi phòng bệnh, Bạch Thu Nhiên vẫn thấy hơi khó tin, bèn giật tay áo Diệp Chi Châu, uyển chuyển hỏi: “Dạo này mẹ anh khỏe không?”
Diệp Chi Châu nhíu mày, giả vờ không hiểu ngụ ý của cô, nghiêm túc trả lời: “Rất khỏe, tối qua mẹ còn tới thăm cháu với bố nữa, chơi hơn hai tiếng mới về.”
“Tối qua mẹ anh đến á? Sao em không biết?”
Diệp Chi Châu lẹ tay nhẹ nhàng đè cô lại khi thấy cô suýt bật người dậy: “Em ngủ say quá, bố mẹ không muốn làm phiền em nên chơi ở phòng bên cạnh.”
Bạch Thu Nhiên rất bất ngờ khi bà Diệp tới bệnh viện thăm mình, nhưng khi nghĩ tới bản hợp đồng ban nãy thì cô lại thấy cũng dễ hiểu thôi.
Hơn nữa cô cũng hiểu bà Diệp không gọi cô dậy không phải là vì muốn để cô nghỉ ngơi mà là không biết phải đối mặt với cô thế nào. Suy cho cùng, con của cô đáng yêu cỡ nào thì mẹ tụi nó vẫn là người mà bà hận nhất, chắc hẳn giờ này bà đang rối rắm lắm.
Bạch Thu Nhiên thoạt trông là một đóa hoa thuần khiết tốt bụng nhưng thực chất lại thù rất dai. Bà Diệp thưởng tiền khiến cô rất vui thật đấy, nhưng cô còn vui hơn khi nghĩ đến tâm trạng rối bời và khó chịu của bà ấy. Nếu sếp Diệp không ngồi đây, cô đã cười to rồi.
Không được thể hiện mình đang hả hê thì đi thăm những công thần ở phòng sát bên vậy. Mới ra đời đã giúp mẹ đánh thắng một trận, đúng là con cưng của mẹ!
Bạch Thu Nhiên khoái trá dang hai tay ra, sếp Diệp lập tức hiểu ý, gật đầu: “Anh đóng cửa đã.”
Thấy anh cẩn thận khóa trái cửa, Bạch Thu Nhiên mới nhớ ra chồng mình rất sĩ diện. Ban nãy khi bị người ta bắt gặp anh bế vợ, trông anh thản nhiên là vì chỉ có một mình trợ lý của bà Diệp nhìn thấy, chị ta đi theo mẹ anh đã nhiều năm, cũng không hẳn là người ngoài. Còn nếu cảnh tượng ấy bị những người khác trông thấy, đặc biệt là mấy đồng nghiệp của cô thường gọi anh là “thái tử”, ắt hẳn sẽ lúng túng lắm.