Sinh đôi được coi là tình huống đặc biệt, đội ngũ chuyên gia đề nghị Bạch Thu Nhiên ở cữ bốn mươi lăm ngày, vì vậy nhà họ Diệp cũng không làm tiệc đầy tháng mà chờ tới tiệc đủ một trăm ngày tuổi luôn.
Con của cô là tiểu thiếu gia hào môn nhận được hàng nghìn hàng vạn sự cưng chiều, muốn tổ chức tiệc cho tụi nó dịp nào cũng được.
Sau khi xuất viện, Bạch Thu Nhiên đã hết cảm giác mới mẻ khi lên chức mẹ, mà mấy đứa con của cô cũng dần dần bộc lộ bản tính ác ma dưới vỏ bọc thiên sứ: nhõng nhẽo, khóc to.
Hai anh em như thi đua với nhau, đứa này khóc thì đứa kia sẽ khóc to hơn, hư lắm cơ.
Trước tiếng khóc của trẻ con, nhóm hộ lý đã quen rồi nên không sao, hai cậu chủ nhỏ cũng coi như khá dễ dỗ, tiếng khóc gây đau đầu nhức óc là vì cả hai đứa khóc cùng lúc, thêm nữa là tụi nó khỏe mạnh, hiếu động nên mới có sức khóc to. Vì vậy họ chẳng những không sầu não mà còn rất vui mừng, hai cậu chủ nhỏ tiểu thiếu gia rất dễ nuôi, họ đúng là làm việc nhàn lương cao.
Không nhận được sự đồng cảm của hộ lý, Bạch Thu Nhiên đành tìm kiếm sự an ủi từ ông chồng hào môn.
Diệp Chi Châu an ủi, dỗ dành cô nhưng không thể đồng cảm với cô bởi vì anh đi làm cả ngày, không biết sức tàn phá của âm thanh ma quỷ, đến khi tan làm về nhà thấy con khóc thì cũng chỉ xót con và lo lắng cho tụi nó thôi, tưởng chừng như anh có thể bế bồng, dỗ dành tụi nó tới khi trời sập vậy.
Do đó cả nhà chỉ có một mình Bạch Thu Nhiên phiền não, chủ yếu là vì cô ở nhà cả ngày cùng hai đứa nhỏ, phải thường xuyên nghe tụi nó gào khóc. Không biết là do tiếng khóc của tụi nó quá to hay vì năng lực đặc biệt của người làm mẹ mà dù cách mấy gian phòng, cô vẫn nghe thấy âm thanh ma quỷ ấy. Nhóm hộ lý rất chuyên nghiệp, họ không cần cô quan tâm cũng không cần cô dỗ con, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng khóc của con là Bạch Thu Nhiên lại cảm thấy bứt rứt, vừa lo lắng cho con vừa sợ tiếng khóc trẻ con.
Bạch Thu Nghiên nghĩ cứ tiếp tục thế này e rằng tình mẹ con sẽ vơi cạn mất.
Hẳn là cô nên học theo sếp Diệp, ban ngày đi làm, khoảng cách sẽ sinh ra cảm giác đẹp đẽ, như vậy tối về cô sẽ không chê con phiền.
Ở cữ xong, Bạch Thu Nhiên quyết tâm đi làm lại càng sớm càng tốt, chồng cô cũng ủng hộ vô điều kiện. Vì vậy, trong hai tháng cuối cùng của kỳ nghỉ thai sản, cô đã bắt đầu chuẩn bị cho công cuộc đi làm trở lại. Đầu tiên là cho hai đứa nhỏ cai sữa mẹ, sau đó tập luyện để lấy lại vóc dáng dưới sự hỗ trợ của huấn luyện viên thể hình và chuyên gia dinh dưỡng.
Dẫu có là thục nữ yếu ớt, mong manh thì Bạch Thu Nhiên cũng không thể thoát khỏi vấn đề vóc dáng biến dạng sau khi sinh.
Tất nhiên chỉ một mình Bạch Thu Nhiên cảm thấy vóc dáng có vấn đề. Có vẻ như Diệp Chi Châu rất thích cơ thể cô hiện giờ, từ góc độ sinh hoạt vợ chồng mặn nồng y như hồi mới cưới, cô nghĩ hẳn là anh rất hài lòng với dáng người hiện tại của cô.
Còn Bạch Thu Nhiên thấy mình hơi mập, nhìn mông ngực cô trông rất phù hợp với thân phận đóa hoa giàu sang, phú quý, nhưng như vậy thì lại trái ngược với hình tượng đóa hoa bé nhỏ thuần khiết của cô.
Bạch Thu Nhiên vẫn phải tiếp tục duy trì hình tượng đóa hoa bé nhỏ thuần khiết, do đó mặc kể ông chồng hào môn cảm thấy thế nào, cô cũng phải giảm cân để được trở về với chính mình.
Dưới sức mạnh của đồng tiền, quá trình giảm cân của Bạch Thu Nhiên tương đối thuận lợi. Chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn hằng ngày cho cô, nguyên liệu nào là thịt bò cao cấp nhất, nào là hải sản được vận chuyển bằng hàng không, v.v… Tóm lại là thực đơn vừa có lợi cho giảm cân vừa đủ chất và cũng rất ngon miệng, thỉnh thoảng còn thay đổi cách chế biến giúp Bạch Thu Nhiên ăn rất vui vẻ.
Bên cạnh ăn uống, cô còn tập luyện với anh chàng huấn luyện viên điển trai, nhờ vậy mà cân nặng sụt giảm dần dần, đến khi thời gian nghỉ thai sản kết thúc thì cô cũng gần như khôi phục lại vóc dáng trước khi mang thai.
Trong thời gian giảm cân, dưới sự giúp đỡ của Diệp Chi Châu, Bạch Thu Nhiên đã thuê trợ lý cá nhân đầu tiên trong đời.
Tuy làm dâu hào môn chưa tới hai năm nhưng tài sản của Bạch Thu Nhiên đã nhiều đến mức chính cô cũng không rõ. Tiền mặt, chi phiếu thì dễ xử rồi, cùng lắm là gửi ngân hàng, cô ăn cả đời cũng không hết số tiền lãi từ chúng. Nhưng còn cổ phần và bất động sản thì một mình cô làm không xuể thật. Chờ khi nào đi làm lại, cô muốn đi xem hết khối bất động sản của mình cũng là vấn đề rất lớn.
Nhờ sếp Diệp gợi ý và giúp đỡ tìm kiếm, Bạch Thu Nhiên đã thuê một trợ lý cá nhân. Nữ, từng du học ở trường danh giá, lý lịch rất tốt, lương một năm là một triệu, quan trọng là ngoại hình bình thường, tính cách vừa hài hước vừa phóng khoáng, rất có cá tính.
Bạch Thu Nhiên cực kỳ hài lòng, ngay ngày thứ hai ký hợp đồng đã giới thiệu trợ lý cho cô bạn thân, sẵn tiện ăn mừng cô sắp đi làm trở lại.
Đúng vậy, Bạch Thu Nhiên không những không hề lưu luyến khi bỏ con ở nhà để đi làm mà còn cảm thấy mình đã khổ tận cam lai. Cô sắp được về với vòng xoáy công việc rồi!
Có lẽ con cái là sự cố thật.
Bạch Thu Nhiên còn khẳng khái nói nếu không để mau chóng đi làm lại thì chẳng phải cô uổng công điên cuồng giảm cân à?
Để mồ hôi và nỗ lực của mình càng thêm ý nghĩa, Bạch Thu Nhiên còn chăm chút hơn cả ngày đầu đi làm. Cô dậy rất sớm để tắm rửa gội đầu, đắp mặt nạ, trang điểm, mặc bộ váy mới mua, túi xách và giày cao gót cũng là đồ mới, khoác tay sếp Diệp đi ra khỏi nhà mà cứ như đi ra chiến trường.
Sự nỗ lực của cô đã không bị uổng phí. Cả ngày hôm nay, cô chết chìm trong bể lời khen, đồng nghiệp quen hay không quen khi thấy cô đều ngạc nhiên ra mặt, ai cũng xúm xít hỏi bí quyết giữ dáng khiến Bạch Thu Nhiên ham hư vinh rất thỏa mãn.
Không dừng lại ở đó, giờ nghỉ trưa Bạch Thu Nhiên còn đến công ty của ông chồng hào môn để thăm anh. Tuy hai công ty cách nhau tận nửa giờ xe nhưng Bạch Thu Nhiên không chê phiền, bởi vì đến công ty anh, cô lại nhận được cơn mưa lời khen.
Sếp Diệp luôn tuân thủ nguyên tắc có qua có lại, buổi trưa Bạch Thu Nhiên đến thăm anh nên buổi chiều anh tranh thủ làm xong việc sớm rồi đến đón cô tan làm. Hai vợ chồng không vội về nhà mà tận hưởng thế giới riêng, ăn cơm, dạo phố, xem phim, thậm chí còn đi xông hơi. Cuộc sống của người trưởng thành muôn màu muôn vẻ, họ thường xuyên chơi đến tận khuya mới về, ngay cả con cũng quên. Nhưng họ tìm lại được cảm giác yêu đương thời còn hẹn hò nên càng chơi vui quên trời quên đất.
Thật ra Bạch Thu Nhiên và Diệp Chi Châu không phó mặc con hoàn toàn cho hộ lý. Kể từ lúc hai bé ra đời, phòng trẻ em và phòng khách đều được lắp camera, sau khi Bạch Thu Nhiên đi làm thì còn lắp thêm camera khắp nhà, căn nhà rất lớn nhưng tuyệt đối không có góc chết nào.
Gần đây công việc của Bạch Thu Nhiên tương đối rảnh rang, làm xong việc cô sẽ mở camera lên xem con đang làm gì. Phần lớn thời gian hai bé ăn xong lại ngủ, thấy con ngủ say, cô mới an tâm làm việc tiếp.
Diệp Chi Châu cũng giống cô, vì vậy hình thành thói quen đi đâu cũng cầm theo điện thoại để mở camera lên xem bất cứ lúc nào.
Trừ camera giám sát khắp nhà, điều khiến họ an tâm hơn nữa là bà Diệp.
Đến giờ bà Diệp vẫn chưa hạ mình giảng hòa với Bạch Thu Nhiên.
Hồi cô mới sinh còn nằm viện, bà Diệp sẽ tranh thủ thời gian hai bé đi kiểm tra hoặc xuống khuôn viên bệnh viện phơi nắng mà đến thăm cháu.
Còn trong thời gian Bạch Thu Nhiên ở cữ, vì cô phải ở nhà cả ngày, ba mẹ con như hình với bóng nên bà Diệp không làm gì được, đến khi chịu không nổi nữa mới đi theo chủ tịch Diệp đến nhà con trai thăm cháu với vẻ mặt rất khó chịu, trông cứ như bị ép đi vậy.
Có lẽ đã trải qua quãng thời gian khổ sở khi muốn thân cận với cháu nội nhưng lại ghét ở cùng nhà với Bạch Thu Nhiên nên khi Bạch Thu Nhiên muốn đi làm lại, bà Diệp không hề ngăn cản, bởi vì cuối cùng bà cũng được chơi với cháu nhân lúc cô đi làm rồi.
Cái gì không chiếm được sẽ càng đáng quý. Vì không dễ để có cơ hội chơi với cháu, bà Diệp từ chối hết các hoạt động mua sắm, uống trà, chỉ cần rảnh là sẽ tới nhà con trai bế cháu nội, thiếu điều như muốn ở luôn bên cạnh các cháu không rời nửa bước.
Có lẽ vì sợ Bạch Thu Nhiên gây khó dễ nên lúc đầu bà khá cẩn thận, chỉ ở nhà chơi với cháu, nhìn chúng nó ăn xong lại ngủ, như vậy bà cũng rất thỏa mãn rồi.
Nhưng sau một thời gian dài, thấy Bạch Thu Nhiên và Diệp Chi Châu không nói gì, giống như không biết gì cả, bà Diệp càng ngày càng “không biết kiêng kỵ”. Bà bắt đầu dẫn tụi nhỏ đi chơi, dắt theo cả đội ngũ vệ sĩ và hộ lý đi cùng, cũng mang theo cả đống đồ dùng cho trẻ em từ xe đẩy cho đến quần áo, sữa bột. Mỗi lần đi đâu đều phải dùng hai, ba xe nhưng bà không hề thấy phiền. Từ dẫn hai cháu đi chơi hai, ba tiếng dần phát triển thành buổi sáng dắt đi, buổi chiều đưa về, miễn là trước khi hai vợ chồng con trai tan làm.
Bạch Thu Nhiên vẫn không có ý kiến gì với việc này, trong lòng còn mừng thầm. Con đã lớn hơn, bắt đầu tò mò với thế giới, bà Diệp dẫn tụi nó đi chơi sẽ tốt hơn là cứ để tụi nhỏ ở nhà hoài.
Nhưng địa điểm mà mẹ chồng hào môn đưa các con cô tới có hơi khác so với suy nghĩ của cô. Tuy bà Diệp cũng sẽ dẫn cháu đi chơi ở công viên, đi tập bơi nhưng nhiều nhất vẫn là rủ rê hội phu nhân nhà giàu dẫn cháu nội tổ chức “tiệc trẻ em”. Trông căn phòng trẻ con như lâu đài, một đám nhóc tì bi bô tập nói, nước miếng nhễu nhại.
Bạch Thu Nhiên lướt Wechat nhiều lần thấy trong hình của người khác có con mình thì mới biết hóa ra nhà giàu còn chơi trò này nữa. Cô hơi lo lắng nhưng cũng không nói gì.
Sau đó thấy hai con trai càng ngày càng hiếu động, bập bẹ nói mấy từ mà loài người hiểu được, Bạch Thu Nhiên mới dần yên tâm, thầm nghĩ tốt quá, mẹ chồng hào môn chẳng những trông cháu mà tìm bạn cho cháu nữa, giúp mẹ nó giảm đi bao nhiêu là việc.