Vương Phi Vạn Tuế

Chương 56: Trúng độc



Trời sáng hẳn binh sĩ mới lật đật tỉnh dậy sau khi mê hương hết tác dụng, không khác gì Tần Sở, họ cảm thấy thật nhẹ nhõm như vừa ngủ được một giấc dài đầy thỏa mãn để lấy lại sức vậy! chỉ riêng A Tam cảm thấy mệt mỏi

Chỉ với nửa ngày đường binh sĩ đã đến tiền tuyến, tướng quân trấn thành Hạ Trì cũng ở đây, theo thông tin nhận được không hiểu vì sao Bắc quốc lại biết được điểm yếu của thành Hạ Trì mà nhắm vào đó!

Thành Hạ Trì này được xây vô cùng kiên cố, tường thành cao vững chắc, cổng cũng là bằng sắt, thành Hạ Trì đã đứng vững suốt trăm năm nay lại bị Bắc quốc_ đất nước tưởng chừng không bao giờ hạ được lại chiếm được thành chỉ trong hai tuần!

Binh sĩ dựng lều cách thành Hạ Trì khá xa để đảm bảo an toàn và thuận tiện thăm dò. Tuy họ chiếm được thành nhưng cũng khó giữ được nếu quân ta đánh vào cùng điểm yếu đó

Lần này Bắc quốc cử vị tướng trẻ tuổi tài năng đến đây đánh trận này. Không biết là họ khinh địch hay là vị tướng quân kia tài cao mưu lược hơn người đây!

Binh lực lẫn lương thực hùng hậu như thế mà còn để một phần vũ khí và lương thảo bên kia biên giới phòng bị bất trắc... lần này xem ra Bắc quốc không khiến Đông quốc hạ mình nhường nhịn liền không dừng lại!

Dành ra hai ngày do thám tình hình thế cuộc, Tần Sở cùng các vị tướng quân họp bàn cách thức lấy lại thành trì mà không làm Hạ Trì bị tổn hại quá nhiều, bách tính trong thành cũng cần phải được giảm thiểu thương tích đến thấp nhất có thể

Thành Hạ Trì trăm năm nay bảo vệ biên cương, đứng vững trước bao cuộc chiến tranh của quân giặc hiện giờ chỉ vì Bắc quốc nhìn ra điểm yếu liền không quan tâm đánh thẳng vào, thiệt hại đã nặng nề. Hơn nữa trong thành còn cả vạn người! mỗi sinh mệnh vô tội đều nằm trong tay họ thì làm sao không bàn kế sách kỹ lưỡng?

" không thể tấn công trực diện! Hạ Trì sẽ sụp đổ mất!"

Một vị tướng quân lên tiếng

" chúng ta vẫn là nên đánh bên ngoài"



Vị khác trầm ngâm suy nghĩ nói

" Hạ Trì dễ thủ dễ công! đánh trước thành chắc chắn chúng ta sẽ thiệt lớn!"

Vị khác vừa vuốt râu vừa nói

" đánh từ cổng phụ thì thế nào?"

" cổng phụ có cung tiễn phụ trợ! quân ta không thể tiếp cận ở cự ly gần được!"

"..."

Mấy vị tướng chau mày khó xử, đánh trực diện không được, đánh từ cửa phụ cũng không được, xông thẳng vào thành cũng không xong! đánh vào điểm yếu của Hạ Trì sẽ làm tổn hại bách tính trong thành! haiz

Từng tiếng thở dài lặng lẽ vang lên, Tần Sở lắng nghe tất cả nhưng chỉ bảo trì im lặng lắng nghe. Đúng lúc này A Nhị vào ghé sát tai hắn nói nhỏ

" A Tam không ổn!"

" gọi đại phu!"

" vâng"

" chia quân làm ba nhánh, nhánh thứ nhất sẽ đánh trực diện kéo phần lớn binh lực rời thành, nhánh thứ hai tiến vào cổng phụ phân tán binh lực thu hút sự chú ý, nhánh thứ ba cử một đội tinh nhuệ do A Nhị dẫn đầu vào thành sơ tán bách tính đến hầm cư trú, phần còn lại hỗ trợ khi gặp bất lợi. Sáng mai lập tức thi hành!"

Các vị tướng đồng thanh " rõ!"

" giải tán!"

Chờ mọi người ra hết Tần Sở mới về lều trại của mình, A Tam nằm trên giường mặt đỏ bừng, hai mắt nặng trĩu khó khăn nhìn xung quanh

" thế nào?"

" bẩm đại soái! vị này là sốt cao do nhiễm lạnh, hiện thần sẽ kê một đơn thuốc cho ngài ấy"

Đại phu cúi đầu báo cáo lại những gì mình chuẩn đoán được thông qua mạch tượng của A Tam

" ừm"

Đại phu biết đã hết việc của mình liền thức thời lui ra

" A Tam?"

Hắn thử gọi, A Tam là dược sư! không thể nào để bản thân nhiễm lạnh mà lại không biết!

" vư.ơng gi.a "

A Tam khó khăn đáp lời

" ta cần lời giải thích!"

" ám kh.í có vấn đ.ề... nhưng ta không nhì.n ra là... là độc gì!"

" không nhìn ra?"

Độc A Tam không nhìn ra được hoặc là bí truyền hoặc là... có người cao tay hơn tự chế độc!

A Tam nhấc tay lên để vào tay Tần Sở một ống trúc nhỏ, nhắc nhở hắn

" là vương ph.i phòng bất trắc... người nên nghe vươ.ng phi nói!"

"... ngươi nghỉ đi"

A Tam nói xong cũng bớt lo mà nhắm mắt nghỉ ngơi, gắn gượng nãy giờ tốn sức hơn hắn nghĩ

Tần Sở nhìn ống trúc trong tay hơn hai khắc, cuối cùng vẫn chọn tin tưởng nàng mà mở ra xem

' đừng đến gần bất kỳ ai trong phạm vi ba bước chân

Trường hợp không thể phản kháng hãy dùng viên dược này, mỗi viên cầm cự được bảy ngày, không phải là không còn cách khác tuyệt đối không được dùng đan dược! chết người ta không cứu!'

Bên trong còn một ống phát tín hiệu nhỏ, chắc là dùng gọi viện binh đi?

Không đến gần ai trong phạm vi ba bước chân? là sợ có người thừa cơ hạ độc? hay vốn dĩ là nàng đã quá đa nghi?

dưới đáy ống trúc cổ một lọ sứ nhỏ, bên trong có hai viên thuốc nhỏ màu đen... Dưới đáy ống có dính gì đó... Tần Sở dùng chút lực tách đôi ống trúc, bên trong có một vật kim loại có hình thù kỳ quái. Ừ thì Tần Sở chưa từng thấy hình dạng này nên nói kỳ quái cũng không sai biệt lắm.

Theo hướng dẫn thí nếu dùng một lực nhất định chúng sẽ co dãn hoặc cứng rắn, chỉ dài khoảng 8 cm và theo hắn thấy thì ' vật kỳ quái' này mềm oặt vô hại hoàn toàn, nhưng khi hắn tăng lực cầm một chút liền cảm nhận được nó cứng hơn

Tần Sở: "..."

Một canh giờ học hỏi và làm quen, Tần Sở thực sự ngạc nhiên đến mức không còn gì để nói! cái vật này dùng đúng lực liền cả kiếm cũng bị sứt mẻ huống chi là da thịt con người!

.........

' tùng tùng tùng...'

Từng hồi trống khai chiến vang dội một phương, đoàn quân hùng hậu đứng hừng hực khí thế chiến đấu, bên trong thành cũng bắt đầu rục rịch chuẩn bị ứng chiến

' kétttt'

Cổng thành nặng nề mở ra, tướng quân trẻ tuổi đi đầu mặc áo giáp trắng khoác áo choàng đỏ, cong môi chế giễu

" Chiến thần Đông quốc! hân hạnh được gặp!"

Tần Sở một thân hắc phục, cả áo choàng cũng đen nốt, liệt mặt nói

" đánh!"

Hai bên tướng sĩ ồ at xông lên chém giết hỗn loạn, trong không gian chỉ còn tiếng hò hét kêu la thảm thiết và tiếng binh đao va vào nhau

Vị tướng dẫn đầu binh sĩ Bắc quốc hung hăng cười gằn, nhanh chóng thúc chiến mã của mình về phía Tần Sở mà vung trường thương trong tay

' keng!'

Âm thanh chói tai vang lên kèm theo dư âm của lực chém và đỡ làm hai chiến mã không chịu được mà lui về sau hai bước

" không hổ danh là chiến thần! rất đáng đánh!"

" nhiều lời! "

Cả hai lại thúc ngựa lao vào nhau đánh đến hăng say không ai nhường ai, mỗi một chiêu đều là nhắm vào chỗ hiểm của đối phương nhưng tuyệt nhiên không thể đến gần Tần Sở quá ba bước chân!

Kẻ địch tấn công dồn dập bất chấp thắng thua nhưng Tần Sở thì không! hắn còn phải bảo vệ tướng lĩnh dưới trướng mình nên trong phút chốc có vẻ yếu thế hơn

Trong lúc cứu nguy cho một binh sĩ gần mình Tần Sở đã để lộ sơ hở, tên kia liền nhân cơ hội đả thương Tần Sở, do lực không lớn nên không đau lắm, Tần Sở cũng chẳng để ý

Trên người hắn có bao nhiêu vết thương lớn có, nhỏ có, nặng có, nhẹ có. Chỉ là một vết bầm thì chẳng là gì khiến hắn phải để ý... nhưng có lẽ vài canh giờ sau hắn sẽ hối hận!

Tin tức đã thành công đoạt thành truyền tới, binh sĩ dù đã kiệt sức vì đánh chém suốt hai canh giờ trong trạng thái căng thẳng như cây khô được tưới nước mát, trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần chiến đấu hướng về phía cổng thành mà đánh

Tần Sở lau vết thương rỉ máu trên cổ, mồ hôi tay úa ra liên tục. Càng kéo dài hắn càng thấy bản thân đang bị mất sức trầm trọng, hai tay nắm chặt một đường chém tới mong nhanh chóng kết thúc trận đấu

Chẳng bao lâu sau viện quân đã tới, cùng nhau trong ứng ngoại hợp vào được thành, lúc cờ trên thành thay từ kí hiệu của Bắc quốc bằng lá cờ của Đông quốc, Tần Sở phun một ngụm máu rồi mất ý thức ngất đi

..._______...

...mọi người ơi!!!...

...năm mới vui vẻ nhaa ❤️❤️❤️...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv