Lúc Thích Vy dẫn Thích Cẩm Dương đi theo hạ nhân vào thì thấy người nhà họ Thích đứng ngay ngắn chỉnh tề, không thiếu một ai.
Hai mẹ con vừa bước vào, mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía nàng, bầu không khí không giống về nhà mẹ đẻ thăm người thân, mà giống… tam đường hội thẩm vậy?
Thích Vy cười chế giễu, ánh mắt lộ ra tia hứng thú.
Bây giờ đã khác trước rồi, cho dù trước đây Thích Vy có bị đối xử như thế nào ở nhà họ Thích thì bây giờ nàng đã là Vương phi danh chính ngôn thuận được hoàng thất sắc phong, là nhất phẩm. Thích Bá Hàn là Thượng thư Hộ bộ chỉ có nhị phẩm, không ra cổng đứng đón nàng thì thôi, phía sau Thích Vy còn có hai nha hoàn lạ mặt đi theo, có người ngoài ở đây dĩ nhiên ông ta sẽ làm ra vẻ một chút, dẫn cả nhà đứng lên nghênh đón, hơn nữa còn chuẩn bị hành lễ.
Lúc này, nếu là người bình thường thì sẽ chủ động nói: “Người một nhà không cần đa lễ!”, nhưng Thích Vy lại như không nhìn thấy ám chỉ trong mắt Thích Bá Hàn và Tạ An Như, nàng còn nghiêm túc nhận lấy cái lễ này, nghe họ đồng thanh nói: “Bái kiến Dục Vương phi!”, sau đó nàng còn đáp như một lẽ đương nhiên khiến Tạ An Như tức đến mức gần như suýt nữa mất đi vẻ hiền từ trên mặt.
Quả nhiên là gả cho người khác thì cánh cứng hẳn, dám ra vẻ Vương phi với họ.
Hành lễ kết thúc, không đợi Thích Vy lên tiếng, Tạ An Như đã tự đứng thẳng người, thầm hít sâu một hơi, gương mặt nhanh chóng lộ ra vẻ vui mừng của mẫu thân gặp lại con gái lâu ngày mới về nhà, vẫy tay nói: “Thích Vy, mau đến đây để ta nhìn xem, mấy năm nay con đã phải chịu khổ ở bên ngoài rồi”.
Thích Vy và Thích Cẩm Dương nhìn tư thế tay của Tạ An Như, hai người cùng thầm trợn trừng mắt, gọi chó hay gì đấy?
Thích Vy làm như không thấy, tự nhiên ngồi xuống vị trí bên trái Thích Bá Hàn, Thích Cẩm Dương ngồi bên cạnh nàng.
Vẻ mặt Tạ An Như cứng đờ, chi thứ hai và thứ ba là Trần di nương và Kỷ di nương đều lộ ra vẻ mặt hóng chuyện, cảm thấy sau khi gả cho người khác, hình như Thích Vy đã thay đổi rất nhiều, trước đây nàng không dám cương quyết như thế.
Chi thứ tư Hứa di nương vừa được nạp vào phủ không lâu khá là ngoan ngoãn nghe lời, không có phản ứng gì.
Khi người hầu bưng trà lên, Thích Vy yên lặng bưng trà nóng lên nhấp vài ngụm, ánh mắt như có như không mà lướt qua những người ngồi đối diện, đối chiếu với những người trong trí nhớ, trong lòng nhanh chóng hiểu rõ.
Tạ An Như bị làm lơ, nhất thời không tiện lên tiếng, thân là chủ gia tộc, Thích Bá Hàn cũng có cái giá của mình nên chẳng nói gì
Họ không nói gì, Thích Vy cũng không có phản ứng.
Tại sao nàng phải là người lên tiếng nói trước chứ?
“…”, bầu không khí trong phòng cực kỳ gượng gạo.
Một lúc lâu sau, vẫn là Thích Bá Hàn ho khan một tiếng, nhìn sang Thích Cẩm Dương trông có vẻ thông minh lanh lợi, mở miệng hỏi: “Đây là trưởng tử con sinh cho Dục Vương sao?”, gương mặt hai cha con như tạc từ một khuôn ra vậy, chắc chắn có quan hệ huyết thống với Dục Vương.
Thích Vy ừ một tiếng, những người khác không kiêng kỵ gì nhìn thẳng vào Thích Cẩm Dương, như đang đánh giá gì đó.
Thích Bá Hàn trách cứ: “Nếu đã mang thai thì sao lúc đầu con không gửi tin tức về?”
Nếu biết nàng có một đứa con trai làm ưu thế, sao ông ta có thể để nàng lãng phí năm năm ở Ninh Thành chứ? Ông ta sẽ đưa tin vào trong cung để nàng về kinh, nắm cả Dục Vương phủ trong lòng bàn tay.
Nhắc đến chuyện này, Thích Vy vẫn không có phản ứng, Tạ An Như sầm mặt.
Ban đầu, khi biết Thích Vy sắp trở về, bà ta còn cho rằng đây là chuyện tốt nhưng từ khi biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ này, bà ta thật sự rất tức giận, không hiểu tại sao con nhóc này lại tốt số như thế, mới một đêm thôi mà đã đạt sinh con trai.
Nghe nói lúc vừa về, chưa được mấy ngày, Thích Vy đã thẳng tay dạy dỗ hơn nửa thị thiếp ở Vương phủ, từ đó có thể thấy Dục Vương cực kỳ nuông chiều nàng.
Chắc chắn là nể tình có đứa con này, đúng là mẹ quý nhờ con mà!
Thích Vy cười nói: “Nói rồi mấy người cũng đâu có sinh con giúp ta, có tác dụng gì sao”.
Nụ cười của Thích Bá Hàn cứng đờ.
Hai chuyện này giống nhau sao? Sao đứa con gái này không nắm được trọng điểm trong câu vậy?
Thích Bá Hàn quyết định chuyển mục tiêu, quay đầu nhìn Thích Cẩm Dương: “Cháu tên gì?”
Thích Cẩm Dương: “Cẩm Dương”.
Thích Bá Hàn nhíu mày: “Lót chữ Cẩm? Chẳng phải thế hệ này của nhà họ Cơ đều lót chữ Đình sao?”
Thích Vy nói: “Cẩm Dương họ Thích”.
“Gì cơ?”, mọi người ồ lên.
“Nó là con trai của Dục Vương, là huyết mạch hoàng thất Cơ gia, sao có thể mang họ Thích, thế này chẳng phải đang làm bậy sao?”
“Chẳng lẽ Dục Vương không thừa nhận thân phận của nó?”
Thích Vy nói: “Trước đó Vương gia không biết đến sự tồn tại của thằng bé, một mình ta nuôi thì dĩ nhiên con phải theo họ của ta, sau khi về kinh, Vương gia sẽ đổi họ để nó được vào gia phả hoàng thất”.
“Còn tên thì sao?”, con cả của Tạ An Như, cũng là trưởng tử của Thích gia – Thích Cẩm Tông nói: “Chẳng lẽ vẫn tiếp tục tên là Cẩm Dương à? Chung quy là vẫn trùng với chữ lót thế hệ bên nhà chúng ta, không ổn”.
Thích Vy cười nhạo: “Có gì mà không ổn, lẽ nào chỉ vì có cùng tên đệm mà các người còn muốn gọi thằng bé là đệ đệ hay sao? Các người muốn gọi, nhưng ta không muốn nhận thêm đứa con khác già hơn con trai mình sinh chục tuổi đâu”.
Thích Cẩm Tông biến sắc.
“Thích Vy! Sao tỷ lại ăn nói với đại ca như thế?”, Thích Cẩm Nhã không nhịn được nữa, lập tức đứng lên chỉ trích.