“Thiệp của Thích gia?
Nàng cũng không tin là có phu nhân chính thất nào không muốn đuổi hết ong bướm bên cạnh phu quân của mình đi, ngoài mặt giả vờ cao thượng cũng không che giấu được sự bất bình trong lòng.
“Phải rồi, những lời đàm tiếu này được truyền ra đầu tiên từ nhà nào, nghe ngóng cho rõ ràng rồi nhớ kỹ!”, Thích Vy bỗng nói.
Thanh Đại hiếu kỳ chớp mắt: “Chủ tử định nhớ rồi nói cho Vương gia biết, để Vương gia trút giận giúp người à?”
Nam Tinh bên cạnh nhìn Thanh Đại, bất lực lắc đầu.
Thích Vy hừ một tiếng rồi nói: “Để Cơ Vấn Thiên trút giận giúp ta sao? Vậy thì ta có vẻ nhỏ mọn quá rồi, người không có bản lĩnh mới mách lẻo. Đương nhiên, vẫn có thể đưa cho hắn một bản danh sách, để cho hắn biết có những ai cứ luôn ngó nghiêng tọc mạch chuyện riêng nhà hắn”, suy cho cùng những người đứng sau các thị thiếp đó cũng không thể thoát được.
Đều đã bị tóm lấy rồi thì nên biết sợ và thành thật một chút, thế mà còn dám đồn đãi đủ thứ?
Đám người kia đừng có mà đến cầu xin nàng, nàng không khiến họ phải tốn tiền thì nàng không phải tên Thích Vy.
Người ở thời đại này đặt cho nàng cái tên nho nhã: Thánh Thủ Tiên, nhưng thật ra các khách hàng trước khi xuyên không đến đây của nàng đều gọi nàng là “Kẻ ham tiền”.
Nàng cũng phải làm gì để xứng với sự kỳ vọng mà khách hàng cũ dành cho nàng chứ.
Khách hàng cũ: Cô chắc đó là kỳ vọng à?
Nghe xong mấy lời đàm tiếu đó rồi bỏ ngoài tai, Thích Vy ngồi trên xích đu trong viện lắc lư, ánh mắt vừa nhìn Thích Cẩm Dương hôm nay không ra ngoài, chẳng biết đang vẽ bậy gì đó với các hộ vệ trong Vương phủ, đầu óc nàng đã bay về nơi nào rồi.
Tính ra thì hai mẹ con họ đã về kinh thành được bảy ngày rồi, nghe nói đến sự tồn tại của Thích Tiểu Dương, có thế nào thì trong cung cũng phải phái người đến xem thử chứ nhỉ?
Không có hứng thú với nàng, lẽ nào hoàng thất cũng mặc kệ con cháu của mình sao? Không lý nào!
Đang suy nghĩ vu vơ thì Cổ quản gia đi vào báo bên ngoài có người gửi thiệp mời nàng, chẳng qua thân phận của người đến không phải là trong cung như nàng nghĩ. Nếu đúng là trong cung thật thì cũng không thể gửi thiệp mời, phải truyền lệnh gì đó chứ?
Vậy người đưa thiệp đến…
“Thiệp của Thích gia?”, Thích Vy tùy ý mở tấm thiệp trong tay ra, bên trên có vài chữ viết theo lối cổ văn. Ý tứ là người thân bên Thích gia đã lâu không gặp nàng, họ nhớ nàng, mong nàng có thể về nhà mẹ đẻ thăm.
Ha ha, nhớ nàng? Nhớ đến mức muốn nàng chết nhỉ!
Thích Vy cũng không tránh Nam Tinh và Thanh Đại, cứ thế mở thiệp ra đọc, hai người kia cũng đọc được nội dung trên thiệp, vẻ mặt không được tốt cho lắm.
Họ đi theo Thích Vy mấy năm nay, dĩ nhiên đã biết được ngày xưa nàng sống ở Thích gia khổ sở thế nào.
Năm năm bật vô âm tín, bây giờ chủ tử về lại kinh mới biết nhớ à? Hừ, chồn chúc tết gà, rõ ràng là không có ý tốt.
Cổ quản gia quan sát sắc mặt của Thích Vy, dịu giọng hỏi: “Không biết có cần lão nô sắp xếp cho Vương phi ra ngoài một chuyến không ạ?”
Trên thiệp có ghi rằng bên kia đã chuẩn bị yến tiệc phong phú, ý tứ rõ ràng là muốn nàng nhanh chóng trở về, bên này còn đang đợi để khai tiệc, hoàn toàn chẳng màng tới ý muốn hay lịch trình cá nhân của Vương phi.
“Vậy làm phiền Cổ quản gia rồi, tiện thể giúp ta chuẩn bị một ít quà để về nhà mẹ đẻ, không cần thứ gì quá tốt đâu, chỉ cần đủ lễ phép là được!”, Thích Vy không hề kiêng dè mà yêu cầu.
Cổ quản gia vừa nghe đã hiểu ý: “Lão nô sẽ sắp xếp ổn thỏa, Vương phi yên tâm”.
“Thích Tiểu Dương, con qua đây! Con đi thay y phục, lát nữa đi gặp người với mẫu thân”.
Thích Tiểu Dương lau mồ hôi trên tán, nghiêng đầu đáp: “Gặp ai vậy ạ?”
Thích Vy nghiến răng: “Gặp người!”
Gặp người – kẻ hèn hạ – thủ phạm hạ độc nguyên chủ. Loại giành chồng em gái ruột, còn khiến người ta tức chết, không phải kẻ hèn hạ thì là gì.
Thích Tiểu Dương bỗng chốc phản ứng lại, nở nụ cười gian trá giống hệt Thích Vy.
Trước khi ra khỏi cửa, Thanh Đại còn đang tiếc nuối Vương gia không ở nhà, bằng không có thể giúp chủ tử và tiểu chủ tử rồi.
Nhưng Thích Vy lại thấy không cần thiết, quan hệ giữa nàng và Cơ Vấn Thiên chưa tốt đến mức có thể cùng nhau về nhà mẹ đẻ, huống chi nàng lại chẳng muốn về đó chút nào.
Chuyện của mình vẫn nên để mình tự giải quyết.
Phủ Hộ Bộ Thượng Thư.
Thích Bá Hàn – gia chủ nơi này đang ngồi trên vị trí đầu, chủ mẫu Tạ An Như và các thiếp thất của Thích Bá Hàn cùng các con cái của ông ta đang ngồi trong sảnh chính của chính viện chờ đợi.
“Sao lại chậm chạp thế chứ, chẳng lẽ hôm nay không về đây?”, Trần di nương lấy chiếc khăn trong tay che đậy nụ cười nơi khóe môi, ánh mắt như lướt qua Tạ An Như đang căng thẳng.
Tạ An Như giả vờ bình tĩnh: “Có lẽ gặp sự cố trên đường nên tới trễ, ngươi sốt ruột gì chứ!”, ngoài miệng thì nói thế nhưng vẻ mặt lại lộ ra vài phần bất mãn.
Bà ta vốn định đợi sau khi gặp trong cung thì sẽ lôi người về luôn, nhưng tiếc rằng trong cung lại chẳng có động tĩnh gì, hôm qua lại nghe được tiếng gió bảo đó là ý của Thái hậu, bà ta cũng không biết Thái hậu định làm lơ Thích Vy bao lâu nên là quyết định gọi nàng về để giao lưu “tình cảm” trước.
Vẻ mặt của đám con gái Thích gia bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, họ rất bất mãn với việc phải ở đây đợi một kẻ chẳng có gì nổi bật trong nhà ngày xưa. Trong số đó có một thiếu nữ vẻ ngoài xinh đẹp, tuổi chừng mười lăm, mười sáu thể hiện cảm xúc vô cùng lộ liễu.
Trong khi mỗi người đều ngổn ngang trong mớ cảm xúc khác nhau, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói: “Đến rồi đến rồi! Đại tiểu thư dẫn tiểu công tử về phủ rồi”.
Người trong phòng đều hoàn hồn, nhón chân nhìn ra bên ngoài.