Thích Cẩm Nhã là con gái do Tạ An Như sinh – nhị tiểu thư của Thích gia, đứng thứ tư trong số con cái của Thích Bá Hàn. Trước khi Thích Vy gả cho người khác, nha đầu này không ít lần quát tháo, la hét trước mặt nàng, chẳng hề tôn trọng người tỷ tỷ là nàng, người hầu trong viện thậm chí còn bị ép gọi nàng ta là đại tiểu thư, giống như muốn xóa bỏ sự tồn tại của chủ cũ cơ thể này vậy.
Thích Vy khẽ mỉm cười, nhướng mày hỏi ngược lại: “Vậy tứ muội định nói chuyện với bản Vương phi thế nào đấy? Ngươi có biết vô lễ với Vương phi sẽ bị tội gì không? Bản thân không có lễ tiết thì đừng đứng ra để phải mất mặt xấu hổ”.
“Ngươi!”, Thích Cẩm Nhã tức đến mức mặt đỏ bừng.
Những người khác cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên với việc Thích Vy đột nhiên trở nên nhanh mồm nhanh miệng.
“Đủ rồi! Nhã Nhi, đại tỷ con không dễ gì về nhà một chuyến, con câm miệng đi!”, Thích Bá Hàn trợn mắt cảnh cáo nhìn Thích Cẩm Nhã. Thích Cẩm Nhã chỉ có thể tức giận giậm chân, không cam lòng ngồi xuống, còn không quên liếc nàng một cái, tỏ vẻ “ngươi đợi đấy cho ta”.
Thích Vy mặc kệ nàng ta.
“Thích Vy, còn con nữa, Nhã Nhi là muội muội của con, con nên nhường con bé một chút, huống gì Tông Nhi nói không sai, cái tên Cẩm Dương này không phù hợp, đời này của hoàng thất đều là dùng chữ Đình, Cẩm Dương cũng nên như vậy”, tiện thể càng thêm danh chính ngôn thuận.
Thích Vy qua loa đáp: “Ta đã nói với Vương gia chuyện này rồi, không đổi tên! Cẩm Dương dùng quen rồi, đổi lại con ta lại thấy không quen”, ai cũng chỉ nhớ đến việc đổi tên cho con trai nàng, đúng là phiền muốn chết.
Thích Cẩm Dương cực kỳ phối hợp mà gật đầu.
“Vậy à?”, thấy thế Thích Bá Hàn cười gượng.
Bầu không khí lại trở nên gượng gạo.
“…”
Bị con gái làm cho bẽ mặt hết lần này đến lần khác, Thích Bá Hàn không thể giữ nổi sự bình tĩnh nữa, còn Tạ An Như thấy con trai và con gái đều bị Thích Vy trách mắng thì sắp bùng nổ tới nơi.
Lúc này, chi thứ ba Kỷ di nương đứng hóng chuyện nãy giờ mới chủ động hòa giải, nở nụ cười hòa nhã: “Nếu Dục Vương gia đã đồng ý không cần đổi tên thì không đổi nữa, đó cũng đâu phải là chuyện to tát gì, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa, Cẩm Dương ha? Lần đầu con đến đây với mẫu thân nên có thể không nhận ra chúng ta. Lão gia, có phải người nên để đứa nhỏ làm quen với thân nhân trong nhà trước không?”
Nói thế nào thì đứa nhỏ này cũng là trưởng tử của Dục Vương, sau này rất có khả năng sẽ trở thành thế tử, sau đó kế thừa toàn bộ Dục Vương phủ, chỉ cần lôi kéo được đứa nhỏ này, còn sợ mẫu thân nó không một lòng với Thích gia nữa sao?
Thích Bá Hàn cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt lập tức dịu đi một chút, hài lòng nhìn Kỷ di nương, sau đó, ông ta như thể đã quên mất sự khó chịu trước đó, bắt đầu lần lượt giới thiệu người Thích gia với Thích Cẩm Dương.
Ông ta và Tạ An Như thì không cần bàn tới nữa, một người là lão gia đường quyền, một người là chủ mẫu, mặc dù Tạ An Như chỉ là vợ kế.
Đối diện Thích Vy là ba thiếp thất của Thích Bá Hàn, mỗi người đều có nét đẹp riêng, lần lượt là Trần di nương xuất thân từ gia đình thương gia, Kỷ di nương xuất thân từ vũ nữ và cuối cùng là Hứa di nương.
Người cuối cùng mới được nạp vào phủ nửa năm trước, Thích Vy không có ấn tượng gì về thị thiếp thứ tư này của cha mình, nhìn bề ngoài như là con gái cưng nhà giàu có, khí chất cũng không giống tiểu thư danh gia vọng tộc nên cũng không rõ vì sao mà lọt vào mắt xanh của Thích Bá Hàn.
Tiếp theo là thế hệ của nàng, con trai, con gái của Thích Bá Hàn.
Thích Cẩm Tông – con cả của Thích gia do Tạ An Như sinh, lớn hơn Thích Vy một tuổi, được sinh ra trước khi Tạ An Như bước vào cửa Thích gia, cụ thể nguyên nhân thế nào tạm thời không bàn đến. Còn có nhị tiểu thư (lão tứ) Thích Cẩm Nhã vừa rồi mới nhảy đong đỏng lên, lão nhị và lão tam của Thích gia – Thích Cẩm Vinh và Thích Cẩm Nghiệp là do Trần di nương sinh. Kỷ di nương chỉ sinh được một cô con gái, là tam tiểu thư Thích Cẩm Tương (lão ngũ), thừa hưởng vẻ ngoài mỹ miều của bà ta, mới mười hai tuổi đã là một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người. .
||||| Truyện đề cử: Trường Phong Độ |||||
Cuối cùng là Từ di nương, vì vào cửa muộn nên tạm thời chưa có tin tức gì.
Trong số này, chỉ có Thích Cẩm Tông và Thích Cẩm Vinh là đã thành thân, Thích Cẩm Tông có một con gái, con của Thích Cẩm Vinh là trai, cả hai đều được sinh ra sau khi Thích Vy đến Ninh Thành, hôm nay là lần đầu tiên gặp.
Lão tam Thích Cẩm Nghiệp năm nay mười bảy, lão tứ Thích Cẩm Nhã mười sáu, đều đã đến tuổi gả chồng cưới vợ nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến Thích Vy.
Thích Cẩm Dương dạo một vòng nhận mặt, thật ra là đang đối chiếu người thật với những đặc điểm mà Thích Vy đã giới thiệu nhiều tới mức cậu bé thuộc nằm lòng, sau đó, khi Thích Bá Hàn bảo cậu bé chào từng người một, nhóc này chớp mắt hỏi: “Ta nghe nói lần đầu tiên con trẻ gặp người lớn, người lớn trong nhà đều sẽ cho bao lì xì coi như quà gặp mặt”.
Thế nên đừng vớ va vớ vẩn mấy nhảm nhí nữa, bao lì xì đâu?
Người Thích gia: “…”
Thích Cẩm Nhã khinh bỉ nhìn Thích Vy, thô bỉ vẫn hoàn thô bỉ thôi, dạy dỗ con trai thành ra thế này, mở miệng ra là đòi lì xì, đúng là mất mặt.
Vẻ mặt Thích Bá Hàn và Tạ An Như gượng gạo, mấy di nương sau một hồi ngạc nhiên thì vội cười nói: “Đứa nhỏ này, đáng yêu thật đấy”.
“Ừ, xem ra cũng phải kiểu mưu mô xảo quyệt, tính cách rất thẳng thắn”.
Thích Cẩm Dương nhủ thầm, cho rằng ta không hiểu là các người đang mắng ta ngờ nghệch à?
Sau một hồi nịnh nọt trong bầu không khí gượng gạo, tất nhiên vẫn phải có lì xì và quà gặp mặt, nói gì thì vẫn phải giữ thể diện cho mình chứ. Thích Bá Hàn dẫn đầu, cũng coi như là trưởng bối, ông ta đưa cho Thích Cẩm Dương phong bì màu đỏ đã chuẩn bị trước.
Thích Cẩm Dương không từ chối, cười híp mắt nhận lấy toàn bộ, cái nào cậu cũng cố ý sờ thử để xác định thứ bên trong phong bì.
Đám người Thích Cẩm Vinh nhìn động tác lén lút của cậu bé thì lại càng không vừa mắt hai mẹ con.
Đường đường người thừa kế của Dục Vương – chiến thần đánh đâu thắng đó mà lại bị dạy dỗ thành kẻ ham tiền không phóng khoáng như vậy, nếu để trong cung biết, chả lẽ không sợ họ tức chết sao? Không biết chừng còn chẳng cho phép Thích Vy tiếp tục nuôi con ấy chứ.
Nghĩ thì nghĩ thế, sau khi các trưởng bối tặng quà xong thì đến lượt họ.