Ngày hôm sau nàng mặc một bộ đồ thoải mái, dễ di chuyển đến chỗ tập của bãi săn. Hôm qua đi tham quan nên hôm nay quyết định tới đó chơi. Nàng đang chọn ngựa thù thấy một nữ tử khác cũng tới. Cô ấy bắn cung phải gọi kà rất giỏi khiến nàng không khỏi vỗ tay mà khen ngợi.
- " Tài bắn cung của cô nương thật giỏi, ta thật khâm phục."
Nàng ta nghe tiếng liền quay ra, thấy Đông Phương Nhược Như lại khen mình nên có chút ngơ ngác.
- "Cô không cảm thấy nữ tử không nên cầm cung cảm thấy không ra dáng một nữ tử tốt sao? Cô không cảm thấy trơ trẽn hay khinh bỉ ta sao?"
- " Tại sao ta phải khinh bỉ cô?"
- " Chẳng phải mấy quý nữ như các cô cũng chỉ suốt ngày trong khuê phòng thêu thùa hay sao, ta lại khác người như vậy."
Đông Phương Nhược nHư không nói lời nào mà dùng khinh công ra chỗ lấy kiếm xông ra tấn công nàng ta, nàng ta né được. Hai người si nhau vài chiêu rồi dừng lại.
- " Cô nưing thấy ta kà một người chỉ biết thêu thùa hay sao?"
- " Ta không biết cô là một người học võ, võ công lại giỏi như vậy. Là ta có mắt không tròng rồi."
- " Không sao, không sao dù gì thì ở cái thời đại này mấy cô nương chỉ nhốt mình trong khuê các chiếm số đông, còn những người như chúng ta thì có mấy người chứ."
- " Hiếm thấy có người giống ta không biết có thể làm bằng hữu với cô nương không?"
- "Được, được đó! đúng ý ta"
- " Tốt quá rồi, cuối cùng ta cũng có bạn."
- " Không biết nên xưng hô là gì? Ta giới thiệu trước Đông Phương Nhược Như!"
- " Ta là Hồ Hạc Nhi"
Hai người cùng bắn cung cưỡi ngựa tới tận trưa
- " Ài, mệ quá..."
Hồ Hạc Nhi nhìn Đông ohuowng Nhược Như với vẻ đầy hạnh phúc. Thấy vậy Nhươcj Như liền hỏi:
- "Mặt ta dính gì sao?"
- " Không phải, tại vì từ trước tới nay mấy người muốn kết thân với ta đều là muốn lôi kéo quan hệ với nhà tướng quân chứ không có ai thật lòng muốn kết giao với ta. Cô là người đầu tiên.
- " Ừm, ừm, hả...!"
- " Có chuyện gì sao?"
- " Cô nói cô là con gái nhà tướng quân?"
- " Đúng vậy."
- " Cô họ Hồ?"
- "Chẳng nhẽ cô là con gái của Hồ Văn Quân tướng quân?"
- " Đúng vậy."
- Ta bất ngờ đó"
hihi Hồ Hạc Nhi cười xuề xoà, còn Đông Phương Nhược Như vẫn rất bất ngờ không tin được. Cô đối với vị Hồ tướng quân này vô cùng kính phục, là một người thẳng thắn chính trực có công lao lớn trong chiến trận. Nghe nói lúc còn trẻ ông còn tự nhận trách nhiệm trông coi biên ải bảo vệ đất nước trong suốt mười năm mà không màng danh lợi. Ông quả kà một vị tướng vô cùng tài ba hiếm có trong triều đình.
- " Mà thôi, trải qua chuyênh như cô ai chả muốn có người bạn thật lòng, không lôi kéo quan hệ chứ!"
"ọt ọt~..."bụng hai người kêu lên vì đói, dù gì hôm nay vận động cũng rất nhiều. Đông Phương Nhược Như liền đề xuất:
- "Không để ý đã đói rồi, hay là ta xuống bêos nấu cho cô một bữa coi như ăn mừng kết bằng hữu đi."
- " Cô còn biết nấu ăn?!" Hồ Hạc Nhi vô vùng ngạc nhiên
- " Ừm. Tại vì nhiều lúc cũng. phải phòng một số trường hợ chứ."
Đông Phương Nhược Như liền đi làm vài món điểm tâm đơn giản nhưng khi vào tay nàng thì nó vẫn rất là ngon.
- " Oa ngon quá, không ngờ cô nấu lại ngon như vậy" vừa ăn Hồ Hạc Nhi không ngừng tấm tắc khen ngợi.
- " Ta còn biết rất là nhiều thứ, mặc dù không giỏi nhưng ta đều biết một chút."
- " Ta chỉ biết có chút võ ngoài ra chẳng biết gì. Ngưỡng mộ cô thật."
- " Tại sao chứ, học rồi sẽ biết. Mặc dù cô jocj võ cơ mà cũng nên học thêm một hai món nữa để giúo bản thân trong những trường hộ đặn biệt, không cần cải gì cũng cần phải giỏi chỉ cần biết một chút là được, để tránh đôi khi người ta không thể làm khó mình."
- " Làm khó mình??"
- " Ừm. Ví dụ như kiểu khi cô đi cung yến chẳng hạn nên cần một chút tài mọn nếu không sẽ bị gây khó dễ trước mặt nhiều người. Bên ngoài cô học võ để bảo vệ bản thân hay là để bản thân đựic tự do tự tại đi chơi hay ra ngoài không phải sợ điều gì hết."
- " Cô giỏi thật đấy vừa xinh đẹp vừa tài năng, ta không xinh đẹp cũng không có tài năng như vậy."
Nghe đến đây Đông Phương Nhựic Như cahu mày có chút tức giận. Không ngờ Hồ Hạc Nhi lại bi quan như vậy.
- " Ai nó cô không tài năng? Kẻ nài nói cô không xinh đẹp? Tên thế gian này không có nữ tử nào xấu cả chẳng qua họ không biết bản thân mình đẹp thôi"
- " Cô nghĩ vậy sao, nhưng....."
- " Không nhưng nhị gì cả, ăn xong ta đưa cô di chỉnh trang lại."
Hồ Hạc Nhi vừa ăn xong Đông Ohuowng Nhược Như đã ngay lập tức kéo nàng dfi chọn váy vóc rồi trang điểm vấn tóc còn chọn thêm mấy cái phụ kiện nữa.
- " Đó cô soi gương xem, hừ!"
Hồ Hạc Nhi soi ngương mà không tin vào mắt mình. Đây thực sự là cô sao? Người con gái xinh đẹ trong chiếc gương? Gương mặt thon dài, mày liễu đôi mắt to trong veo lấp lánh, mũi nhỏ, môi mềm cánh hoa đào. Tóc dài được tạo kiểu một ít xoã ra sau lưng không cầu kì cũng không quá đơn giản, lại thêm mấy phụ kiện nhỏ và một cây trâm hình cỏ ba lá bằng bạc đựic đính kèm mấy viên ngọc bích trông vô cùng đẹp. Bây giờ trông nàng cứ như tiên nữ vậy.
- " Đây thực sự là ta sao?"
- " Ừm rất xinh đẹp đúng ko?"
- "Ưm,ừm"
______________________________________________
MÌNH LẦN ĐẦU VIẾT TRUYỆN MONG MỌI NGƯỜI NHẬN XÉT. NẾU CÓ SAI SÓT MONG MỌI NGƯỜI CHỈ BẢO????