Lại một lần nữa hắn làm cô ta khóc bỏ đi. Cả hai lần lần nào cũng có cùng một kết cục. Khi cô ta rời đi nàng mới lên tiếng:
- "Nè người ta xinh đẹp như vậy mà ngươi lại lỡ lòng nào đối xử như thế. Nhắc mới để ý, nhà cũng có thiếp, trước nay ngươi chưa bao giờ gần nữ sắc..... chẳng nhẽ ngươi là đoạn tụ!?"
- "Ngươi.." hắn giận tím người bàn tay nắm chặt lại. Nữ nhân này lại dám nói hắn như thế.
Đông Phương Nhược Như còn nói thêm mấy câu khiến cho hắn càng tức thêm:
- "Ừm, sau khi về ta sẽ giúp ngươi tuyển nam sủng nhé, ngươi thích người như thế nào? Ừm...nhìn ngươi như vậy nên chắc là loại nào cũng thích. Yên tâm ta sẽ không làm cho ngươi phải thất vọng."
Hắn ngay lập tức kéo nàng lại gần, một tay ôm chặt eo, một tay ghì chặt đầu áp môi lên môi nàng mà hôn. Hắn dùng lưỡi cạy răng nàng ra nàng cố gắng không mở miệng, hai tay cố gắng đẩy hắn ra nhưng sức nàng không bằng sức hắn. Cuối cùng cùng nàng cũng phải từ bỏ chống cự mặc cho hắn. đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng mà lấy hết đi hơi thở, lấy hết đi những mật ngọt bên trong cho tới khi nàng hết không khí hắn mới rời ra.
Bị hắn trút hết hơi thở Đông Phương Nhược Như không còn hơi đâu để nói chỉ thở "hộc...hộc.."
- " Hừ, bản vương có phải dfoanj tụ hay không thì cô thử là biết."
- " Ngươi, hộc...hộc..lưu manh."
- " Lưu manh? Đây chẳng phải là việc mà một đôi phu thê nên làm à?"
Nàng quay mặt đi nằm xuống đắp chăn lên người không đôi co với hắn nữa. Mặt nàng đỏ lên gần như có thể bốc khói. Hắn vậy mà lại phi lễ nàng, nàng vậy mà lại chịu thiệt.
Mộ Lăng Trì nằm xuống giường mà vẫn còn lưu luyến nụ hôn vừa nãy, cảm giác thật ngọt thật thích, thật muốn nữa. Nhưng hắn cũng không hiểu tại sao nữa, hắn vậy mà lại chủ động hôn nàng. Từ trước tới nay bao nhiêu nữ nhân muốn trèo lên giường hắn mà hắn một chút cũng không hề có hứng thú vô cùng ghét bỏ...vậy mà nàng...Hắn không muốn nghĩ nữa nahwms mắt cố xua tan những ý nghĩ ấy đi.
Sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh lại Đông Phương Nhược Như thấy bản thân mình lain đang ôm Mộ Lăng Trì, gối đầu lên tay hắn, chân gác lên người hắn thì mau chóng bật dậy nhân lúc hắn còn đang ngủ định chạy trốn nhưng hăn lại nắm được tay nàng kéo lại đè nàng dưới thân.
- "Ngươi làm cái gì? Bỏ ta ra."
- " Ngươi ôm bản vương ngủ cả đêm bây giờ nên có chút hồi đáo chứ?"
- " Hồi đáp con khỉ nhà ngươi, hôm qua ngươi còn vô lễ với ta, như vậy là hoà rồi."
- " Vậy hôm trước ngươi cũng sàm sỡ bổn vương chẳng nhẽ lại cho qua?!"
- " Vậy, vậy hay là ta tự tay nấu cho ngươi một bữa như vậy được không?"
- " Ngươi chắc ngươi nấu có thể ăn được?"
- "Ngươi dám nghi ngờ ta, để ta cho ngươi mở mang tầm mắt."
- " Được."
Hắn thả nàng ra, nàng mau chóng chỉnh lại y phục rồi chạy vào trù phòng. Nửa thời thần dau nàng đã dọn ra một bàn đầy thức ăn được trang trí vô cùng tỉ mỉ đẹp đẽ trông vô cùng ngon miệng. Nàng tự hào lên tiếng:
- " Hừ, ngươi ăn thử xem."
- " Không nhìn ra ngươi lại biết nấu ăn, coi như có một cái tài mọn."
- " Ý ngươi là bổn cô nương không có tài ư? Ta có rất nhiều chẳng qua không thể hiện thôi."
Mộ Lăng Trì cười nhẹ một cái rồi ngồi xuống bàn. Hắn thích nhìn bộ dạng xù lông này của nàng, trông rất đáng yêu. Hăn scaamf đũa găos thức ăn, phải công nhận đồ ăn nàng nấu rất ngon, rất hộ voies khẩu vị của hắn. Đây là lần đàu tiên hắn cảm thấy ăn ngon miệng như vậy. Đông Phương Nhược Như moies chỉ ăn được một ít thì cả bàn ăn đã bị hắn ăn sạch.
- " Ngươi có phải là heo không vậy. ăn hết đồ của ta rồi."
- " Cô nấu cho ta ăn, ta cho cô ăn vài miếng như vậy là rộng lượng rồi."
- " Ngươi cưỡng lí..!"
Ăn xong Mộ Lăng Trì đi làm việc của hắn còn Đông Phương Nhược Như đi chơi dạo quanh bãi săn, lúc vừa rời khỏi lều thù thấy Huyền Thanh ôm theo một con hổ nhỏ nàng liền nhận ra ngay là hổ con hôm nọ. Theo như lời hắn thì sau khi đón hai người từ trong hang động ra thì phát hiện ra hổ con rồi đem theo về.