Từ sau hôm đó, trong suốt nửa tháng ở bãi săn hai người người ngày nào cũng gặp nhau. Đông Phương Nhược Như được Hồ Hạc Nhi chỉ cách bắn cung cho chuẩn xá còn Đông Phương
Nhược Như cũng chỉ cho nàng học mấy món ăn. Hai người thân thiết với nhau, Hồ Hạc Nhi cũng có thể coi là người bạn đầu tuên của Đông Phương Nhược Như ở thế giới này.
Không chỉ có như vậy mối quan hệ của Nhược Như và Mộ Lăng Trì cũng càng ngày càng thân thiết hơn. Hắn thích trêu chọc cô mỗi ngày, cô cũng hay nấu cho hắn ăn, hai người khi ngủ còn trò chuyện vô cùng vui vẻ. Trong lòng hắn hắn thấy nàng thật đáng yêu, thật nhiều bí mật khiến hắn càng ngày càng thấy tò mò muốn biết nhiều hơn. Còn nàng cũng không còn cảm thấy hắn xấu xa như trước kia nữa mà cũng có mặt tốt.
_____Buổi tối trước hôm trở về______
- " Mộ Lăng Trì, nè Mộ Lăng Trì." Đông Phương Nhược Như từ tốn bứic đến ngồi cạnh Mộ Lăng Trì.
- " Có chuyện gì?"
- " Ngươi cho người đi chuẩn bị cho ta hai con ngựa để ngày mai cưỡi đi."
- " Ngươi muốn cưỡi ngựa về? Tại sao không ngồi xe?"
- " Ầy, ngồi xe chán lắm."
- " Tại sao lại hai con?"
- " Mộ con cho ta, một con cho Hạc Nhi, nhé" nàng nhìn hắn bằng ánh mắt làm ơn đi mà nhưng hắn không để ý mà hỏi tiếp
- " Hạc Nhi là ai?"
- " Trai hay gái? Người đó liệu có thể tin tưởng không?"
- " Là gái, có thể tin. Mồ ngươi hỏi nhiều quá đó. Rốt cuộc ngươi có đồng ý không?"
- " Ngươi hôn ta một cái ta sẽ đồng ý"
- " Ngươi...!"
Mặc dù nàng không muốn nhưng nàng đã hứa với người ta rằng ngựa để nàng chuẩn bị mất rồi nên đành miễn cưỡng. Nàng tiến sát lại gần hôn nhẹ lên má hắn một cái rồi nhanh chóng hỏi " được chưa"
- " Chưa được" Đông Phương Nhược Như vừa nhích ra thù hắn lại kéo tay nàng lại ghì chặt nàng mà áp môi lên môi nàng, cạy răng nàng mà tiến đầu lưỡi vào. Nàng không thể giãy giụa bởi sức hắn quá lớn cứ mặc hắn xâm chiếm nơi khoang miệng ngọt ngào. Lúc này lhoong hiểu tại sao tim nàng vó chút đập mạnh, hơi thiwr gấp gáp, khuôn mặt vì ngại ngùng mà trở nên đỏ hồng. Mãu một kúc lâu Mộ Lăng Trì mới thả nàng ra, rồi nói:" Như vậy mới tính."
- " Lưu manh, vô lại.....vô liêm sỉ."
Hắn không nói gì chỉ nhìn nàng mà mỉm cười. Nàng xấu hổ chạy lên giường đắp chăn che đi khuôn mặt nóng đỏ cố gắng bình tĩnh để hạ nhiệt, tim nàng vẫn đâoj nhanh một cách kì lạ "thịch thịch..thịch"
______ Sáng hôm sau___ Bãi săn____
- " Nhược Như."
- " A, Hạc Nhi. Ngươi xem ngựa có tốt không?"
- " Hả!?"
- " Có chuyện gì vậy?"
- " Ngựa này chỉ có hoàng gia mới có, ngươi kiếm ở đâu vậy?"
- " Ơ chuyện này" nàng lúng túng không biết nói sao còn Hồ Hạc Nhi lại dùng đôi mắt thẩm vấn với nàng không rời nàng một giây
- " Nói mau, ngươi rốt cuộc kà ai vậy?"
- " Thực ra có người chuẩn bị cho ta, ta cũng không biết gì hết."
- " Ngươi quen người hoàng gia?"
- " Ta ta..."
- " Nàng là vương phi của bổn vương."
Tự dưng Mộ Lưng Trì từ đâu xuất hiện đằng sau Nhược Như vòng tay qua vai nàng ôm vào người.
- " Hể, hử! Ngươi....ngươi là TỨ VƯƠNG PHIiii"
- " Ta,à ừm."
Hồ Hạc Nhi vẫn chưa tiêu thụ được hét lượn thông tin, cả ngườu mắt chữ o mồm chữA mà hoá đá. . truyện tiên hiệp hay
- " Ta, ta, ta không muốn giấu cô đâu. Tại vì, vì..."
- " Khụ, ừn không sao đâu"
- " Thôi, đi thôi".Mộ Lăng Trì lên tiếng
Suốt chặng đường về kinh, Đông Phương Nhược Như không nói chuyện với Mộ Lăng Trì mà chỉ cười nói vui vẻ với Hạc Nhi của nàng làm cho Mộ Lăng Trì có phần không vui. Thấy hoàng huynh mình có gì đó lạ lạ Mộ Lăng Ảnh liền cưỡi ngựa tiến lại gần:
- " Hoàng huynh hôm nay huynh bị làm sao vậy?"
Mộ Lăng Trì không thèm để ý làm cho hắn không biết phải làm thế nào mới tốt. Hắn lại cứ thế thao thao bất tuyệt mãi cho tới lúc Mộ Lăng Trì quay sang nhìn lạnh một cái hắn liền câm nín không dám nói thêm câu gì.
Sao hắn có thể dám nói chứ, tứ ca của hắn như thế nào hắn là người hiểu rõ nhất, chọc giận vào vị hoàng huynh này là coi như cuộc đời hắn xong luôn