- "Bổn vương từng suýt giết cô đấy."
- " Đấy có thể là bổn cô nương đại nhân đại lượng nên mới giúp ngươi đó. Hừ, lấy ân báo oán rồi!"
Vừa dứt lời không lhis trở nên yên tĩnh lại thường, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và tiếng lửa thỉnh thoảng loppj bộp. Nàng thiếp đi bên đống lửa, dựa vào một tảng đá mà ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau, khi Đông Phương Nhược Như thức dậy đã không thấy Mộ Lăng Trì đâu, cúi xuống thì thấy áo của hắn đang đắp lên người mình.
- "Chẳng lẽ tên đó lại dám bỏ lại ta ở đây ư? Vậy mà đêm qua còn cứu hắn."
- "Mới sáng ra đã lảm nhảm." Mộ Lămg Ttif bước vào, đưa tói chỗ cô mấy quả dại "ăn đi".
- "Nguơi chắc không có độc?"nàng nhìn đám quả dại trên tay mà nghi vấn.
- " Không ăn thì thôi."
Cuối cùng nàng vẫn ngoan ngoãn ăn, xong nàng đứng dậy.
- " Đi thôi."
- " Đi đâu?" hắn hỏi nàng
- "Đi tìm đường về."
Hắn cầm tay nàng kéo ngã vào người hắn làm cho nàng cảm thấy bụe tức vì tự nhiên bị ngã. Nhưng mà cú ngã không đau do Mộ Lăng Trì đã đỡ nàng rồi ôm vào lòng
- "Ngươi điên à." nàng bực tức nói
- " Ngươi cí biết đường về không?"
- "Không"
- "Vậy thì đợi!"
Bầu không khí trở nên âm trì dễ sợ, khiến cho nàng có chút căng thẳng mà chuyển chủ đề:
- " Vậy bọn người tới ám sát ngươi là ai? Nếu ta đoán không sai thì chắc là Mộ Lămg Hoàng hoặc là Ngô Diẹc Võ đúng không?"
- "Sao cô biết? " hắn nhíu mà"
- " Bởi vì trong triều, quan lại chủ yếu chia ra làm ba phe là ủng hộ ngươi, thái tử và còn một số là Mộ Lăng Hoành. Mà thừa tướng Ngô Diệc võ muốn ổn định địa vị của mình mà sẽ ủng hộ Mộ Lăng Hoành lên làm vua. Đối phó với thái tử mặc dù không dễ nhưng cũng không phải bất lợi gì bởi hoàng đế cũng phải dè chừng vị thừa tướng này, mà thái tử vẫn còn trẻ lại có nhièu hoàng tử xuất xắ khác nên không thể có toàn bộ quyền lực. Chỉ còn lại vật cản dfuowngf là ngươi, nắm giữ hơn một nửa số binh quyền lại còn huấn luyện ra một đội hùng mạnh gâos mấy lần binh lính bình thường, nên hắn ta dĩ nhiên phải diết trừ ngươi."
- "Ồ, cũng thông minh ra phết. Cơ mà ngươi giải thích sao lại dài dòng như vậy chứ?"
- " Ai bảo bổn cô nương không biết dùng từu để giải thích ngắn gọn chứ, hừ"
- "Không nghĩ đích nữ của quốc công phủ nhút nhát ít hay ra ngoài lại hiểu biết rộng như vậy." hắn ta nở một nụ cười mị hoặc mà ánh mắt sâu không nhìn thấu. Nàng nhận ra hắn đang nghi ngờ mà dò xét nàng nên đành phải mói mấy câu chống chế:
- "Khụ, tại vì.. chẳng phải ta gả cho ngươi làm vương phi nên phải tìm hiểu nhiều một chút để có thể giúp ngươi hay sao?"
- "Ồ vậy vương phi đã phải ngọc lòng vì bổng vương ròi."
Hắn ôm chặt eo nàng tiến sát vài người hắn, ghé sát mặt vào mặt nàng mà nói. Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà né tránh quay đầu đi:
"Đúng.....đúng vậy đó."
Bỗng có tiếng bước chân nhiều người đi tới, nnagf cứ nghĩ là đám người hôm qua thấy Mộ Lăng Trì thoát được mà cử thêm tiếp viện, nhưng không phải mà là quân lính. Huyền Thanh bước vào vui mừng nói:
- "Vương gia cuối cùng cũng tìm thấy ngài rồi!"
Hai người trở về bãi săn, trở về lều nghỉ ngơi. Buổi tối sau khi ăm xong đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì bên ngoài lều có tiếng nói:
- "Thần vương ca ca ta đem một ít canh nóng đến cho ca ca bồi bổ."
Nghe tiéng nói Đông Phương Nhược Như cảm thấy có cho vui lienf bảo người cho cô ta vào
- " Ta nghe nói thần vương ca ca bị thương nên đã tự tay nấu canh giúo huynh điều dưỡng."
Đông Phương Mhuowcj Như là cô gái hôm qua liền hỏi:
- "Cô nương thật có lòng nhưng không biết cô nương là ai vậy?"
Nghe màng nói cô ta có chút khó chịu nhưng vẫn trả lời:
- "Ta tên Lâm Ngận Ngữ, là cháu của Đông quý phi."
- " Ồ hoá ra là Lâm tiểu thư. Nhưng tại sao cô lại không giới thiệu là người Lâm phủ mà lại là cháu của Đông quý phi, hửm"
Hừ trò này Đông Phương Nhược Như đâu còn lạ nữa, đây là đang muốn mượn võ giương oai.
- " Lâm tiểu thư mời về cho " tự dưng Mộ Lăng Trì lên tiếng, câu nói của hắn làm cho Lâm Ngạn Ngữ bắt đầu rớm rớm
- " Tại sao? Huynh lại đuổi ta....."
- " Cô làm phiền bổn vương nghỉ ngơi. Với cả lần sau đừng gọi bổn vương là ca ca, nghe rất khó chịu."