Trong rừng săn Đông Phương Phược Như nhàn thấy một con nai vô cùng đẹp, mắt nó lấp la lấp lánh. Đang định xuống ngựa đi tới chỗ nó thì "phập" cung tên của Mộ Lăng Trì đã bắn trúng nó, máu chảy ra thế là nó phải chết.
- "Ngươi làm cái gì vậy hả, ai cho ngươi bắn?"
- "Dù gì cũng chết. Chết trong tay bổn vương là phúc tám đời của nó."
- "Hả!" Đông Phương Nhược Như đơ cứng người 'tên này sao có thể tự luyến ngay cả với con nai vậy!!??'
Đang không để ý thù một con hổ lao tới chỗ nàng khiến nàng không ohanr ứng kịp. May mà Mộ Lăng Trì phi một con dao tới vào mắt nó khiến nó mgax ra đất.
Bị bắn con hổ lớn chạy đi, Mộ Lăng Trì đuổi theo Đông Phương Nhược Như cũng đi theo, sau được một lúc con hổ bỗng dừnh lạilieenf bị Mộ Lăng Trì bắn một phát.Trong lúc hấp hối hình như đang ôm thứ gì đó thấy vậy Đông Phương Nhược Như chạy đến xem thử. Hoá ra là một con hổ con.
- "Wao, là một tiểu hổ con nè, siêu dễ thương"
Nàng ôm con hổ lên, biết rằng hồi nãy hổ mẹ đang cố bảo vệ hổ con nàng ngồi xuống cảnh hổ mẹ ánh mắt dịu dàng nói:
- "Yên tâm, ta sẽ chăm sóc tiểu hổ con."
xong nàng ôm hổ con rời đi, trèo lên ngựa
- "Thừa thãi" Mộ Lăng Trì nói bằng giọng lạnh nhạt nhưng Nhược Như không để ý, bọn họ vẫn tiếp tục buổi săn.
Nhìn Mộ Lăng Trì đi săn Đông Phương Nhược Như được mở rộng tầm mắt, phải gọi là 'bách phát bách trúng'. Tên này không chỉ đẹp trai mà còn giỏi như vậy nữa thảo nào có cả tá con gái muốn gả cho hắn.
Trong lúc nghĩ nàng không để ý bị một mũi tên lao tới, may mà Mộ Lăng Trì nhanh chóng bắn tên cản đường mũi tên kia. Một đám người đồ đen xuất hiện bịt mặt cầm kiếm xông tới.
- " Huh! Đây là thích khách trong truyền thuyết sao?" Đông Phương Nhược Như thán phục.
Hai người đánh nhau với đám thích khách chạy vào trong rừng sâu mà không để ý cuối cùng cũng đánh bại được. Mộ Lăng Trì lại bị một tên thức khách trước khi chết phi một dao vào vai. Trời đang bắt đầu mưa mà nàng lại không nhớ đường về còn Mộ Lăng Trì bị đâm mất máu bên rất yếu nàng đành phải đỡ hắn đi tìm một nơi trú mưa.
Tìm mãi một hồi lâu cũng thấy một cái hang có thể trú mưa. Nàng đặt hắn dựa vào một tảng đá lớn lấy hai lọ thuốc mà nàng luôn mang theo tên người phòng bất trắc ra. Nàng lấy lọ chuyên dùng cho vết thương bị cắt đứt hay xây sát ra rắc lên vết thương của Mộ Lăng Trì rồi xé một mành vải băng bó vết thương cho hắn một cách cẩn thận.
Nàng loay hoay mãi mới nhóm dfuowcj mồi lửa, cởi đồ Mộ Lăng Trì ra để hong khô.
- "Hầy thật là khổ mà, sáng mai mà hắn chưa tỉnh thù ohair làm sao?"
Nộ tâm của nàng giằng xé nhau
Thiên thần:"Dĩ nhiên phải giúp hắn tỉnh lại rồi đỡ hắn đi tìm đường về."
Ác quỷ:" Không, không được. Cứu hắn vậy bản thân ta thì sao?"
Thiên thần:" Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp."
Ác quỷ:"Nếu không phải tại hắn thì ta còn phải ở nơi này sao?"
Thiên thần:" phải cứu"
Ác quỷ:"Không cứu"
@₫%π∆√÷×%[email protected]@**#%&√π¶∆...…
- " Aaaaaa, các ngươi may dừng lại.!"
- "Cô bị dính mưa nên não có vấn đề rồi à?"
- "Hửm" nàng quay sang ohais Mộ Lăng Trì thấy hắn đã tỉnh" aaa ngươi tỉnh tồi, tốt quá rồi, ta còn tưởng ngươi săls ngỏm rồi chứ!"
Nghe nàng nói hắn ta vô cùng tức giận. Nữ nhân này là đang muốn hắn chết hay sao.
- " Ngươi dám rảu bổn vương chết."
- "Nào có,nào có." nàng ngoảnh mặt đi khều khều đống lửa.
....
- " Tại sao lại cứu ta?"
- "Không biết!"
- " Chẳng nhẽ ngươi động tâm với bổn vương rồi"
Nàng nghẹn họng bất lực với hắn, sao cí thể nói ra mấy lời lẽ như vậy chứ.
- "Ta thấy đầu ngươi mới bị úng nước đấy!"