Trong phòng hai nô tài và hai cung nữ đang cưỡng chế Hoa Nhu, nàng ta gào lên trong sự tức giận :
"Ta muốn gặp thái hậu, người yêu thương ta như thế chắc chắn sẽ không nỡ phạt ta như vậy đâu, chắc chắn người chỉ tức giận tức thời mà thôi ".
Ả ta quyết tâm không làm theo khẩu dụ, mãi đến khi Như ma ma đích thân đến ả ta mới chịu ngồi yên, sau khi nghe Như ma ma đích thân đọc khẩu dụ ả ta mới im lặng để thị vệ đưa ả ta rời khỏi hoàng cung.
Chỉ nghĩ đến quãng đường sau này trở về Yên Kinh ả ta lại cảm thấy sợ hãi, mẫu thân đã mất rồi, bây giờ người nắm quyền là kế mẫu.
Lúc trước ả ta được thái hậu bao bọc và yêu thương cho nên mỗi lần trở về nhà đều vô cùng hống hách không coi kế thất ra gì, nhiều lần sỉ nhục bà ta, lần này trở về thân phận đã bị thất thế chắc chắn sẽ bị bà ta trả thù.
Vì thế mới nói trước khi làm gì hãy suy nghĩ đường lui cho mình, nếu không đến khi thất thế e rằng sẽ thảm hại hơn.
Nhưng nhìn đám người áp tải kia ả ta thật sự không có cơ hội trốn thoát nổi.
Chỉ trong vòng mười ngày Nạp Lan Tuấn bận rộn chuẩn bị sinh lễ và của hồi môn cho nàng, mặc dù Lưu Khả Hân không vừa ý tuy nhiên bây giờ bà không còn tiếng nói trong phủ như trước nữa.
Tuy Nạp Lan Tuấn đã để cho bà trưởng quản lại Nạp Lan phủ nhưng chỉ là một nửa, còn một nửa vẫn do Hoa di nương phụ trách và đảm nhiệm.
Nữ tử thì đã như thế, từ sau khi Nạp Lan Tuệ xuất giá mới trở về phủ duy nhất một lần, thái độ vô cùng lạnh nhạt và hờ hững.
Nhi tử thì không biết tiến thủ, ngày đêm lông bông chơi bời rất ít khi có trong phủ, trong khi đẩy Nạp Lan Vinh kia đi theo Lương Vương vào quân doanh tuy chưa có cơ hội lập công nhưng cũng không hề nhàn rỗi.
Bây giờ ở trong Nạp Lan Phủ này bà ta bị cô lập đến thảm thương, mẫu tộc thì quay lưng, sau lần vụ việc rùm beng lên Càn Long điện thì hai bên gia đình đã trở mặt thành thù không qua lại nữa.
Tự nhiên bỏ ra một đống của hồi môn mà đáng lý ra những thứ này đều là của nữ nhi của mình.
Đáng thương cho nữ nhi hôn nhân không được xem trọng, tuy gả cho nhi tử của Thượng Thư phủ nhưng không được tổ chức rình rang, không được mang theo lễ vật cùng của hồi môn, thế nên mới nói thật hời cho nha đầu thấp kém kia.
Lúc đầu bà ta muốn chi một nửa sổ lễ vật, tuy nhiên bị Hoa di nương phát hiện ra trình lên lão gia, suýt chút nữa bà ta bị phạt cấm túc nhưng cuối cùng vẫn được tha bởi vì dù sao danh nghĩa bà ta vẫn là phu nhân không thể thiếu mặt được.
Trước lễ thành hôn ba ngày từng rương đồ sính lễ được Lương Vương điện hạ chuyển đến phủ khiến cho người dân cùng gia nhân của Hạ Lan phủ được một phen mãn nhãn.
Từng hàng dài, hàng dài nổi nhau được khiêng vào, nhưng đến khi cầm bảng kiểm kê trong tay Lưu quản gia mới hiểu núi cao còn có núi cao hơn.
So với của hồi môn mà Nạp Lan phủ bỏ ra không bằng một phần sinh lễ của Lương Vương phủ.
Qua chuyện này có thể thấy được Lương Vương coi trọng tiểu thư của bọn họ thể nào.
Ngày thành hôn Nạp Lan Tĩnh trong bộ hỉ phục màu đỏ thắm, nàng nhìn mình trước gương mà cảm thấy thật hài lòng.
Đã từng, đã từng được gả cho chàng nhưng với thân phận là thiếp thất, trải qua bao nhiêu chuyện bao nhiêu cố gắng cuối cùng ngày này cũng đã tới.
Đời trước chàng thiệt thòi bao nhiêu thì hãy để đời này nàng sẽ bù đắp lại cho chàng.
Liên Hoa cùng Liên Tâm càng nhìn càng thấy tiểu thư thật quá xinh đẹp, thảo nào người lạnh lùng như Vương gia cũng phải động tình với tiểu thư.
Đội đón dâu đã tới náo nhiệt cả kinh thành, Lương Vương trong bộ chỉ phục đỏ khuôn miệng lúc nào cũng nở nụ cười trên môi.
Lúc đầu hoàng thượng cùng thái hậu muốn tổ chức hôn lễ cho hai người ở trong hoàng cung nhưng Lương Vương liền từ chối, trong hoàng cung có quá nhiều quy củ cho nên chàng không muốn nàng quá vất vả.
Đội ngũ đón dâu đã đến tận cửa, Mộ Dung Phong không kìm nổi lòng mình liền tiến vào đón tân nương tử ra, khoảng khắc nhìn thấy nàng chàng cảm thấy trái tim mình lạc đi một nhịp.
Hai người rất nhanh chóng làm xong mọi lễ nghi rồi mới lên kiệu trở về Vương Phủ.
Nạp Lan Tĩnh quay lại nhìn Hạ Lan phủ mà mỉm cười, tạm biệt nơi nàng đã sinh ra, cũng là nơi chứa nhiều đau khổ với nàng.
Ngày hôm nay Nạp Lan Tuệ lấy lý do động thai khí nên không thể trở về, cũng đúng thôi một người kiêu ngạo như ả ta làm sao mà dám trở về chứ.
Nhìn thấy nàng hạnh phúc như thế này ả ta làm sao có thể chịu được chú.
Nàng nhìn thấy ánh mắt ghen tỵ của tam muội, tứ muội, ánh mắt thờ ơ của Nạp Lan Tự, ánh mắt mong chờ của phụ thân.
Duy chỉ có Nạp Lan vinh cùng Hoa di nương là thật lòng chúc phúc cho nàng, mà nàng cũng chỉ cần như vậy là đủ rồi, sau này chàng sẽ là gia đình của nàng, hai người sẽ cùng nhau có gia đình của riêng mình.