Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 68



TâyMôn Tĩnh Nhu

(Hot…hotnhá!)

Hoađào chất đống tạo thành một chiếc giường nhỏ, bạch y nam tử nằm trong biển hoamàu hồng phấn, tóc đen tuyền trải rộng trên chiếc giường hoa. Thỉnh thoảng vàingọn gió khẽ đem hoa đào thổi tung lên không trung tạo thành từng vòng cung đẹpmắt, da thịt như ngọc, cùng ánh sáng huỳnh quang phát ra từ ôn tuyền, khiếncảnh sắc càng thêm quyến rũ. Đôi mắt tựa như hoa đào, đầy nét ôn tình uyểnchuyển, ánh mắt nhu mềm nhìn cô gái đang nằm trên người.

Nữ tửcúi đầu, mái tóc dài đen tuyền chảy dài xuống hai vai, phát tán trên mặt đất.Xen lẫn trong những cánh hoa là những lọn tóc đan xen vào nhau, nằm chung mộtchỗ, chẳng thể phân biệt được ta hay của ngươi, cho dù hoa đào có kiều diễm đếnđâu cũng chỉ có thể làm nền cho mái tóc.

Trongnháy mắt, môi nhẹ nhàng kề vào nhau, ma sát nhau tựa như tạo ra dòng điện, đánhtrúng vào tâm của cả hai người.

DạNguyệt Sắc cứ như vậy nằm trên người của Nguyệt Vô Thương, môi nàng dán chặtvào môi hắn, không dám cử động, chỉ vì nàng không biết kế tiếp nên làm gì. Màngười đang nằm thoải mái kia, đôi mắt dịu dàng tràn ngập ý cười cứ nhìn nàngbất động.

Cảmgiác trên môi khiến cơ thể mềm nhũn ra, một chút hương thơm của hoa đào, khôngbiết là từ trên người của nam tử hay là từ hoa đào ở xung quanh tỏa ra, trongđầu không thể nào xua đi hình ảnh dưới tán hoa hải đường kia. (Hìnhảnh trong xuân cung đồ ấy) Mùi hương như có nhưkhông kia khiến tâm trí Dạ Nguyệt Sắc bị hun đến mơ màng, từng cảnh tượng bịhắn hôn lần lượt chảy qua trong đầu nàng, khiến nàng nhớ lại hắn là như vậy khidễ nàng.

Đôimôi đỏ mọng nhẹ nhàng ngậm chặt bờ môi mềm mại bên dưới, nhẹ nhàng mút vào,thỉnh thoảng khẽ cắn. Cho đến khi hành động mút cắn đã không còn thỏa mãn đượcsự tò mò của nàng, hàm răng hơi dùng lực một chút, Nguyệt Vô Thương phía dướimới phối hợp khẽ mở bờ môi của mình ra. Lưỡi mang theo ý tứ thăm dò liền tiếnvào, sau đó lại không hề làm ra động tác gì khác.

Mãiđến khi nhận được sự đáp lại, Dạ Nguyệt Sắc bắt đầu to gan trên đôi môi manghương hoa đào của người nọ gây sóng gió. Môi kề môi, lưỡi cùng lưỡi nhảy múa.

Đôimôi hơi tách ra, Dạ Nguyệt Sắc có cảm giác mất hết khí lực, cả người mềm nhũnnằm trên người Nguyệt Vô Thương. Đột nhiên ngực của ai kia nhẹ nhàng chấn động,tiếp theo là chuỗi tiếng cười trầm thấp, mềm mại đến tận xương cốt.

DạNguyệt Sắc hơi cáu, đem tay đặt hai bên cổ Nguyệt Vô Thương, chống người lên.Đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn Nguyệt Vô Thương, có chút xấu hổ lên án, “Chàngcười nhạo ta?”

NguyệtVô Thương thả người nằm lên những cánh hoa đào, cười nhẹ, khóe miệng cong lên, tấtcả những điều này đều thuyết minh tâmtình của hắn giờ phút này rất tốt.Nguyệt Vô Thương dịu dàng nhìn Dạ Nguyệt Sắc,chỗ sâu trong đôi mắt có một tia sáng tối tăm ánh lên ở chỗ mà Dạ Nguyệt Sắckhông nhìn thấy miễn cưỡng nói “Khôngcó!”

DạNguyệt Sắc nhìn nam nhân đang nằm một cách lười biếng ở trước mắt kia, đôi mắtxinh đẹp vạn phần, ý cười trong đôi mắt kia không phải là đang cười nhạo nàngsao? Dạ Nguyệt Sắc hơi cáu trong lòng, nhìn Nguyệt Vô Thương, đôi mắt chợt lóelên ánh nhìn tà ác, yếu ớt nói “Đều là chàng dạy ta, nếu không ta đi tìm ngườikhác học cho tốt trước đã rồi về tiếp tục với chàng!”

NguyệtVô Thương bất đắc dĩ than khẽ một tiếng, đưa tay kéo Dạ Nguyệt Sắc đang chuẩnbị rời đi, dịu dàng nói, “Không cần, để ta tự mình dạy mới yên tâm.”

Tiếng nóivừa dứt, tay khẽ dùng sức, Dạ Nguyệt Sắc lại lần nữa bị kéo lại trên ngườiNguyệt Vô Thương, đôi môi nhẹ nhàng tiến tới, lại bắt đầu trình diễn cuộc chiếnmôi lưỡi.

NguyệtVô Thương chỉ cảm thấy mùi hương đầy ma lực say đắm lòng người phát ra từ đôimôi của Dạ Nguyệt Sắc, khiến hắn không thể nào buông nàng ra.

Đôitay thon dài nhẹ nhàng đặt lên hông của Dạ Nguyệt Sắc, cơ thể của người nào đóđang bị hôn đến ngây dại run cả lên, cảm giác hai bên hông có chút ngứa ngáikhó chịu, trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh dưới tán cây hải đường, đôi taynam tử cũng nắm eo cô gái như thế. Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy cả người nóngran, làn da dưới bàn tay của Nguyệt Vô Thương giống như bị thiêu cháy, nónghừng hực, hơn nữa ngọn lửa tựa hồ như đang lan ra toàn thân.

Mở rađôi tròng mắt mơ hồ thì nụ hôn ấm áp đã lan đến bên tai. Đầulưỡi di chuyển đến vành tai của Dạ Nguyệt Sắc, liền khiến nàng càng thêm vôlực, yếu ớt gọi hắn, “Nguyệt Nguyệt…”

Hơithở của Nguyệt Vô Thương trở nên rối loạn, thanh âm trầm thấp trả lời, “Ừ…”

Đôimắt Dạ Nguyệt Sắc tràn đầy dục hỏa, hơi chống người lên, đôi mắt mê ly nhìnNguyệt Vô Thương, hình như nàng phải thấy mình mạnh hơn hắn thì mới hả dạ, hômnay phải đổi kiểu.

DạNguyệt Sắc đem hai tay Nguyệt Vô Thương để lên trên những cánh hoa đào, đôi mắtmê ly quét ngang qua đôi mắt đang mỉm cười của Nguyệt Vô Thương, nụ cười kia làđang cười nhạo nàng? Dạ Nguyệt Sắc cười gian trá, đưa tay để lên hông củaNguyệt Vô Thương, tay vừa kéo, đai lưng liền tung bay trên tay của Dạ NguyệtSắc, ngón tay buông lỏng, đai lưng liền theo gió bay đi.

Vạtáo theo làn da trơn bóng trượt sang hai bên, làm lộ ra một mảng lớn của vòmngực. Ánh mắt Nguyệt Vô Thương nhu hòa tươi cười, cứ như thế mà lười biếng nhìnDạ Nguyệt Sắc.

DạNguyệt Sắc nhìn bộ dáng “không chút để ý” của Nguyệt Vô Thương, trong lòng hơicáu. Duỗi ngón tay chọc chọc bộ ngực bóng loáng nhẵn nhụi củaNguyệt Vô Thương. Khóe mắt nhìn thấy bộ mặt tươi cười không hề biến chuyển, độtnhiên cúi xuống, đôi môi ấm áp mềm mại hôn lên trước ngực hắn. Nàng vô tìnhkhông nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt của người đang nằm trên những cánh hoađào như dừng lại, ánh mắt tối tăm quay cuồng.

Môinhẹ nhàng mút, thân thể phía dưới liền trở nên cứng ngắc, ngón tay đặt trêncánh hoa đào co lại, nắm chặt những cánh hoa đào trong tay.

Dụchỏa trong ánh mắt càng trở nên lợi hại, nhưng thân thể vẫn không có động táckhác, Nguyệt Vô Thương mở to ánh mắt, nữ nhân này là do ông trời phái tới hànhhạ hắn mà.

“NguyệtNguyệt, kế tiếp phải làm sao bây giờ?” Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên, yếu ớt hỏi.Mặc dù nàng đã từng xem qua heo chạy,nhưng không từng chạy qua nên không biết kế tiếp phải làm sao? (potay.comchị là người đầu tiên hỏi như thế.)

Ánhmắt của Nguyệt Vô Thương càng trở nênn thâm trầm, tay ôm lấy eo Dạ Nguyệt Sắc,lật người lại khiến cho những cánh hoa đào tung bay. Lúc Dạ Nguyệt Sắc kịp địnhthần lại đã muốn bị Nguyệt Vô Thương đè xuống bên dưới, bất mãn nói, “Ta muốn ởphía trên.”

“Đêmcòn dài, sẽ có thời điểm để nương tử ở phía trên mà.” Nguyệt Vô Thương hôn lêncổ Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm trầm thấp, “Để vi phu làm mẫu trước cho.”

Mộtloạt nụ hôn như mưa rào hôn lên cổ nàng, để lại vô số vết hôn, khiến cho nhữngvết hôn trên cổ vốn ửng đỏ nay càng thâm đỏ tươi sáng chói. Những nơi mà hắnhôn qua, những cánh hoa đào rơi lên, ngón tay khẽ lướt trên khắp da thịt trắngnõn của Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nhàng lướt qua, xoa nắn, đàn lên khúc nhạc hài hòanhất của tình yêu.

Đôitay mềm mại, vô lực đặt lên hông của Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc kêu khẽ,“Nguyệt Nguyệt… Nguyệt Nguyệt…”

Ngheđược tiếng kêu gợi tình của Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương mở to mắt nhìnnàng, hoa đào lúc này trong đôi mắt của hắn nở rộ đẹp một cách mê hoặc, trongmắt toàn một màu hồng hoa đào, nhìnthân thể trắng muốt như ngọc ở trước mắt, lúc này đây cả người nhàn nhạt ửnghồng, đó là màu sắc đẹp nhất thế gian.

Nhìnthấy ánh mắt đốt người của Nguyệt Vô Thương, hơn nữa lúc này gió nhẹ thổi qua,Dạ Nguyệt Sắc mới phát hiện quần áo trên người đã sớm biến mất từ lâu, mà trênngười Nguyệt Vô Thương cũng không có một mảnh vải. Bị ánh mắt đầy nhiệt hỏa củaNguyệt Vô Thương nhìn, Dạ Nguyệt Sắc không tự chủ khép hai chân lại.

Mộtbàn tay mang theo nhiệt hỏa đốt người đặt đến trước ngực, khiến Dạ Nguyệt Sắcmất đi ý thức, trong miệng phát ra tiếng rên khẽ. Trong mắt Nguyệt Vô Thươngtràn đầy dục hỏa, đưa bàn tay còn lại lần theo làn da trơn bóng tiến dần vềphía mật động.

Đụngchạm xa lạ, khiến Dạ Nguyệt Sắc cuộn tròn người lại, ánh mắt mê ly nhìn NguyệtVô Thương, một loại cảm giác xa lạ từ bên trong cơ thể chiếm cứ lấy nàng. Độtnhiên cảm giác được vật thể xa lạ, khiến ngón chân Dạ Nguyệt Sắc co rút lại,hai chân càng khép lại kín hơn, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh kiềumị uyển chuyển.

Dụchỏa trong mắt Nguyệt Vô Thương cháy hừng hực, đôimắt lúc này đã đỏ ửng một mảnh, dùnghai tay ôm chặt Dạ Nguyệt Sắc. Nguyệt Vô Thương đè thấp người xuống, hung hănghôn lên môi nàng, đem tiếng kêu đầy uyển chuyển giống như bài hát kích tình kianuốt vào trong miệng. (Là tiếng uhm uhm ah ah của Sắc tỉ đó.)

Độtnhiên xuất hiện đau đớn khiến toàn thân Dạ Nguyệt Sắc căng cứng lại, hàm răngkhông kiềm chế được cắn mạnh vào môi của Nguyệt Vô Sương, cho đến khi trongmiệng tràn ngập mùi máu tươi.

NguyệtVô Thương không ngừng hôn, đem từng tiếng đau đớn toàn bộ nuốt vào trong miệng,cho đến khi nàng từ từ thích ứng mới tiếp tục. Tình triều ùn ùn kéo đến nhấnchìm cả hai người, vu sơn mây mưa, cùng nhau trải qua đêm dài tuyệt đẹp.

Dướiánh sáng mông lung, hai người đang quấn quýt lấy nhau, biển tình không bờ bếndâng lên sóng triều, dưới ánh nến là tình mê, ngày lành đã đến, hoa đào giậtmình rơi vô số.

Trongđầu như có vô số tia lửa nổ tung, mồ hôi ướt đẫm, mái tóc cùng dây dưa một chỗvới những cánh hoa đào. Hai người ôm chặt nhau, hoàn mỹ kết hợp ở chung mộtchỗ.

Mộtkhối ngọc hoàn mỹ, bị chia thành hai nửa. Nếu một nửa tượng trưng cho nam nhân,nửa kia là nữ nhân. Như vậy điều may mắn nhất cuộc sống đó chính là tìm đượcmột nửa mảnh ngọc kia, có thể cùng nhau kết hợp làm một, ở cùng một chỗ. Đóchính là cái gọi là hạnh phúc đoàn viên.

NguyệtVô Thương ôn nhu hôn nhẹ lên mi mắt của Dạ Nguyệt Sắc, nàng đã đem bản thâncùng những giọt nước mắt của bản thân hoàn toàn giao phó vào trong tay hắn, nhưvậy trách nhiệm của hắn chính là không để cho nàng phải chảy một giọt nước mắtthương tâm nào.*(^o^)*

Ônnhu, đem bản thể của mình rút ra khỏi cơ thể nàng, khom lưng ôm lấy người đangnằm ngủ mê man do mệt mỏi kia, mắt quét qua nhưng cánh hoa đào bị nhiễm đỏ bởilạc hồng, khiến chúng càng thêm kiều mị. Nguyệt Vô Thương ôn nhu hôn lên gò mácủa người đang nằm trong lòng, ôm nàng đi đến ôn tuyền bên cạnh.

Mộttay ôm Dạ Nguyệt Sắc, giữ nàng sát bên mình. Một tay dùng nước ôn tuyền rửasạch thân thể Dạ Nguyệt Sắc. Lúc này không hề có chút tính nhục dục, chỉ cónồng đậm yêu thương cùng cưng chìu.

Đôimắt ôn nhu nhìn nữ nhân vừa nãy còn đòi phải ở trên, lúc này mặt mày vẫn cònchứa đầy tình dục, gương mặt vốn xinh đẹp nay càng phát ra cỗ mị hoặc, mêngười. Môi khẽ sưng mọng, trong giấc mộng vẫncong lên như cũ, NguyệtVô Thương nhẹ nhàng khẽ hôn lên môi nàng. Qua loa tẩy rửa bản thân xong liền ômDạ Nguyệt Sắc lên bờ, thu thập quần áo rơi đầy trên đất giúp nàng mặc lại chỉnhtề, sau đó ôm Dạ Nguyệt Sắc rời khỏi Tây Sơn ôn tuyền.

Dọctheo đường đi, nụ cười trên môi luôn không hề biến mất.

-----------

DạNguyệt Sắc bị cảm giác ngứa ngứa đánh thức, mơ hồ nhìn bên ngoài bầu trời cònchưa sáng, mơ mơ màng màng nhìn người đang ở bên cạnh, nhẹ nhàng mở miệng kêu,“Nguyệt Nguyệt…”

Lờicòn chưa nói hết, Dạ Nguyệt Sắc đã bị chính âm thanh của mình hù dọa, giọngđiệu khàn khàn hấp dẫn đầy khêu gợi, khiến Nguyệt Vô Thương đang bận rộn nângmi nhìn nàng, hoa đào trong mắt lạidấy lên sự say mê điên cuồng.

“Tađây.” Biết rằng nàng vừa mới nếm trải mùi đời, Nguyệt Vô Thương thu lại ngọnlửa trong mắt, ôn nhu lên tiếng, tay vẫn không ngừng lại, lấy ra một ít dược,đem thoa lên người Dạ Nguyệt Sắc, từ những vết đỏ trên cổ xuống dưới, thần sắcvô cùng nghiêm túc, nhưng vẫn không quên hướng Dạ Nguyệt Sắc nói, “Nàng ngủ đi.Ta thoa thuốc cho nàng.”

Thânthể cực kỳ nhạy cảm, bàn tay lướt qua cơ thể như có như không đó tạo ra cảmgiác cứ như là lông vũ lướt qua, căn bản chính là trêu chọc. Cảm giác được taycủa Nguyệt Vô Thương dần dần di chuyển xuống dưới, Dạ Nguyệt Sắc cắn răng khôngđể âm thanh rên rỉ phát ra, không yên nói, “Nguyệt Nguyệt, không, không cần bôithuốc…”

“Được.”Trên miệng tuy nói thế, nhưng lại không hề đình chỉ động tác. Một lần nữa lạilấy ra một ít dược, hướng xuống phía dưới mà thoa. Dạ Nguyệt Sắc khép hai chânlại, vô tình đem tay của Nguyệt Vô Thương khóa lại, giọng nói nức nở đầy khẩncầu, “Nguyệt Nguyệt.”

“Bịthương thì phải thoa thuốc thì mới có thể mau hết.” Nguyệt Vô Thương nâng lênánh mắt sâu kín nhìn Dạ Nguyệt Sắc, khẽ mỉm cười, thanh âm mang theo vẻ mê hoặcnói, “Sắc Sắc, ngoan.”

Vốndĩ cả người đang cứng nhắc, nghe thấy ngữ điệu của tên yêu nghiệt kia, cả ngườiDạ Nguyệt Sắc lại xụi lơ, không tự chủ buông lỏng thân thể. Bàn tay mang theocảm giác mát lạnh từ từ tiến vào, hóa giải luồng hỏa nhiệt khó chịu đầy đau đớntrong cơ thể nàng. Bàn tay thoa thuốc cọ sát di chuyển, khiến Dạ Nguyệt Sắc cắnchặt môi dưới, đôi mắt tràn đầy dục hỏa nhìn Nguyệt Vô Thương, mở miệng muốnnói, “Nguyệt…”. Nào ngờ vừa kêu lên được một tiếng Nguyệt, tiếng rên rỉ lại lầnnữa phát ra.

Nghethấy bài hát đầy rung động đó khiến ánh mắt Nguyệt Vô Thương tối sầm lại, cánhtay đang muốn rút lại cũng vì vậy mà đình chỉ. Cả người vô cùng khẩn trương,bàn tay cũng tiến thoái lưỡng nan.

Lúcđầu là cảm giác không thoải mái, nay đã không còn, thân thể Dạ Nguyệt Sắc cựckỳ nhạy cảm, hai mắt đầy mị hoặc, hàm răng cắn chặt đôi môi mộng đỏ, gương mặtkiều diễm, khiến ánh mắt Nguyệt Vô Thương càng trầm xuống, thanh âm khàn khànhướng Dạ Nguyệt Sắc nói, “Quá sâu, ngón tay chạm không tới…” (xịtmáu mũi do tưởng tượng cảnh này.)

Yêunghiệt chợt đưa mặt tiến lại gần Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói mềm mại đến tận xươngnói, “Sắc Sắc, buông ra, chúng ta đổi cách thoa thuốc khác.” (Xịtmáu lần 2).

DạNguyệt Sắc vừa nghe, thần kinh càng thêm căng thẳng, thân thể càng co rút lại.Nguyệt Vô Thương tà mị híp hai mắt lại, sau lại đột nhiên mở lớn ánh mắt, ngóntay khẽ giật.

DạNguyệt Sắc cắn môi nhìn nụ cười yêu nghiệt của Nguyệt Vô Thương, lòng khôngcam, kêu lên, “Ta…ta muốn ở trên, ở phía trên…” (sặc..)

“Haha…” Nguyệt Vô Thương tà ác cười một tiếng, thừa dịp Dạ Nguyệt Sắc không chú ýthu tay lại, ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc lật người lại khiến nàng liền nằm ở trên hắn,thanh âm tiêu hồn cực kỳ rõ ràng, “Vậy làm phiền nương tử rồi.”

DạNguyệt Sắc hai tay chống ở trên ngực Nguyệt Vô Thương, cảm nhận được sự khácthường ở phía dưới, Dạ Nguyệt Sắc tò mò nhìn xuống dưới, nhìn thấy vật ở trướcmắt là gì ánh mắt liền lập tức thay liên tục, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Vô Thương,trên mặt tràn đầy vẻ rối rắm, khiến khóe miệng Nguyệt Vô Thương giật giật, nóilên một câu mà sau đó chính hắn cũng hối hận, “Cũng đã như vậy…”

DạNguyệt Sắc quét mắt nhìn Nguyệt Vô Thương một cái, yếu ớt nói, “Chưa từng thấyqua, ta làm sao biết.”

NguyệtVô Thương vừa nghe xong ánh mắt liền tối sầm lại, trong lòng suy tư, không nêntiếp tục đến đề tài này. Ánh mắt nhíu lại, thanh âm mang theo tia nguy hiểmnói, “Không có cơ hội khác rồi, nếu nương tử không muốn ở phía trên, vậy thìđổi lại để vi phu tới phục vụ nàng…”

“Khôngđược.” Lực chú ý của Dạ Nguyệt Sắc rất nhanh bị Nguyệt Vô Thương dời đi. Rõràng là ở phía trên tương đối thoải mái, nàng ở dưới phải chịu đau đến ruột ganđứt từng khúc, cho nên, nàng muốn ở phía trên.

DạNguyệt Sắc động tác vụng về, ở trên thân Nguyệt Vô Thương làm nũng, khiến phíadưới của yêu nghiệt nổi gân xanh (Ý là chỗ ấyấy chịu hết nổi đấy), đột nhiên có chút hối hận đã để nàngở phía trên, rõ ràng chính là tự mình tìm tội mà.

Thấythời cơ thích đáng, hông hơi đưa lên trên, rốt cuộc một lần nữa khiến cho haikhối ngọc không hoàn chỉnh một lần nữa kết hợp, hai người cùng phát ra tiếngrên thỏa mãn.

Trongtình cảnh này chỉ có thể nói, phiên vân phúc vũ, xuân sắc vô biên.-----------------

Bởivì là cô nương chưa gả ra ngoài, cần phải về nhà mẹ đợi gả đi, Nguyệt Vô Thươngmới đem Dạ Nguyệt Ảnh đưa về Tướng phủ.

LúcDạ Nguyệt Sắc rời giường đã muốn quá trưa. Cả người bủn rủn, vô lực nằm ở trêngiường. Cảnh tượng tối qua bị áp đảo lần lượt xuất hiện trước mắt, bên tai vẫncòn vang lên thanh âm thở gấp của nam tử không khỏi khiến mặt Dạ Nguyệt Sắc trởnên ửng đỏ. Đột nhiên nhớ đến bản cung xuân đồ còn giấu dưới gối, đưa tay sờthử, nào ngờ vật đã không cánh mà bay.

Nghingờ nằm trên giường suy nghĩ cả nửa canh giờ, cho đến khi bụng đói, mới miễncưỡng rời giường. Đỗ Quyên nghe trong phòng có tiếng vang, đi vào nhìn thì đãthấy Dạ Nguyệt Sắc quần áo đã chỉnh tề.

Chẳngqua, dáng đi vì sao có chút không bình thường? Đỗ Quyên có chút nghi hoặc, phụcvụ Dạ Nguyệt Sắc rửa mặt xong liền nhẹ giọng nói, “Tiểu thư, Vương gia tặngthuốc bổ cho người”

“Thuốcbổ gì?” Dạ Nguyệt Sắc sửa sang lại tóc, không chút để ý hỏi.

“Bổhuyết ích khí.” Đỗ Quyên thần sắc như thường nói. Nhưng lời này nghe vào tailại khiến mặt Dạ Nguyệt Sắc trở nên ửng đỏ, trong lòng hơi cáu, hắn là sợ ngườingoài không biết việc hắn đêm khuya trèo tường sao?

Sửasang thỏa đáng xong, Đỗ Quyên đem thuốc bưng lên đưa Dạ Nguyệt Sắc. Dạ NguyệtSắc vừa đỏ mặt vừa uống, uống xong liền nhìn thấ cha nàng cùng bốn vị mẫu thânđi về hướng nàng.

“SắcSắc.” Dạ Thiên cưng chìu nhìn con gái, “Hôm nay phải lập gia đình rồi. Cũngkhông thể nào rời giường muộn như thế.” Bất quá nói thì nói thế, Dạ Thiên dĩnhiên là rất muốn bảo bối của ông đã ngủ là ngủ đến khi tự tỉnh mới thôi, aicũng không thể ủy khất nàng.

“Hiệntại phải dưỡng tốt thân thể, sớm ngày cho phụ thân ôm được tôn tử!” Dạ Thiênvuốt râu, gương mặt tươi cười vui vẻ.

Tôntử? Dạ Nguyệt Sắc bị sặc, không ngừng ho khan, Đỗ Quyên bất đắc dĩ vỗ vỗ lưngnàng, lắc đầu, tiểu thư nhà nàng thật là giống tiểu hài tử chưa trưởng thành!

DạNguyệt Sắc kì quái nhìn Dạ Thiên, chẳng lẽ cha nàng đã biết chuyện hôm qua,trong lòng đối với Nguyệt Vô Thương càng thêm tức giận!

“Cáiđó, phụ thân à…” Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng nhìn Dạ Thiên, nói ” Cái này, hàitử cũng không phải nói có là có thể có…”

“SắcSắc.” Dạ Thiên không nhìn thấy được vẻ lúng túng, ửng hồng một cách không bìnhthường trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, chỉ cho rằng đó là nét ngượng ngùng của một côgái sắp gả ra ngoài. Dạ Thiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc, chậm rãi nói, “Nếu trong vòngmột năm có thể cho cha ẵm cháu trai. Long phượng thai thì thưởng mười ngànlượng bạc, song bào thai nam hoặc nữ thì tám ngàn lượng, một nam hoặc một nữthì năm ngàn lượng. Nếu là hai năm mới có thì toàn bộ giảm đi hai ngàn lượng.”

Mắcnhư vậy? Hơn nữa một năm là phải đẻ, bộ nàng là heo sao? Dạ Nguyệt Sắc kinh dịhá to miệng, sau đó yếu ớt hỏi, “Nếu là… nếu là… nhiều năm sau mới có con thìsao?”

DạThiên vuốt ngược râu mép, mỉm cười tà ác nói, “Nhiều năm sau mới sinh thì tựmình mà nuôi.”

DạNguyệt Sắc khóe miệng run run, tiến lên kéo tay của cha nàng, quơ quơ lắc lắc,“Phụ thân…”

DạThiên mỉm cười, giọng nói đầy kiên quyết, “Không thương lượng, tài sản của chađều là để lại cho tôn tử bảo bối nha.” Dạ Thiên nheo lại đôi mắt như hồ ly,nhìn thần sắc rối rắm của Dạ Nguyệt Sắc, thừa dịp cháy nhà hôi của nói, “Nếutrong vòng một năm, Sắc Sắc có thể cho phụ thân ẵm tôn tử, tài sản liền chiacho con phân nửa.”

DạNguyệt Sắc nhìn người cha chỉ cần tôn tử không cần con kia, bất bình căm phẫn,cùng hài tử chưa nằm trong bụng nổi lên niềm ganh tị.

“Cáiđó, phụ thân à, nếu cha không có tôn tử, vậy tài sản của cha chẳng phải cũngthành của con sao. Nếu sinh cho tôn tử cho người, thì con lại chỉ được có phânnữa…” Dạ Nguyệt Sắc ngước đôi mắt trong suốt lên, nhìn Dạ Thiên nói, “…Vậy conkhông phải là rất thiệt thòi sao?”

“Hừ,không có tôn tử. Toàn bộ tài sản của lão tử toàn bộ sẽ dùng làm từ thiện.” DạThiên tức vểnh râu mép. Vung tay áo, rời đi, bốn vị mẫu thân nhìn Dạ Nguyệt Sắcmôt cái, cũng theo Dạ Thiên rời đi.

DạNguyệt Sắc im lặng, hỏi ông trời, đứa nhỏ này ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy,vậy mà hôm nay đã cùng nàng tranh sủng, vậy nàng có địa vị sao? Hu hu… Ấm ứcgục xuống bàn, cuộc sống chưa kết hôn tốt hơn nhiều a.

“SắcSắc.” Thanh âm vốn không nên xuất hiện tại nơi này đột nhiên vang lên. DạNguyệt Sắc ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười khiến người khác phải điên đảo kia.

DạNguyệt Sắc nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương một cái, sau đó lại tiếp tục gụcxuống bàn, không thèm để ý tới hắn nữa. Chân mày nhăn lại, trong lòng rối rắm,sau khi nghĩ trước lo sau, đột nhiên ngước mắt lên nhìn Nguyệt Vô Thương đangngồi đối diện. Cắn chặt môi dưới, phân vân một phen sau đó nhẹ nhàng nói, “Cáiđó… Cái đó… Nguyệt Nguyệt à…”

“Thếnào?” Nguyệt Vô Thương nét mặt cưng chìu, nhìn người trước mắt, độ cong củakhóe miệng nâng lên thật cao.

DạNguyệt Sắc khẽ cắn răng, nhắm mắt hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói,” Ta thấy…Hay là chúng ta đừng thành thân!”

Cáigì?? Ý cười trong mắt Nguyệt Vô Thương đột nhiên ngưng tụ, nheo đôi mắt lạinhìn Dạ Nguyệt Sắc, không thành thân sao? Nữ nhân này thay đổi có thể so vớitốc độ ánh sáng.

Cảmnhận được sự lạnh lẽo đang dần lên từ người đối diện, Dạ Nguyệt Sắc rùng mìnhmột cái, không tự chủ rụt người lại, đôi mắt thăm dò nhìn Nguyệt Vô Thương, bộdáng tội nghiệp, khiến lòng Nguyệt Vô Thương bỗng chốc mềm nhũn, ôn nhu hỏi,“Vì sao?”

DạNguyệt Sắc bộ dạng rối rắm, hai tay xoắn chặt vào nhau, ngước mắt nhìn NguyệtVô Thương, yếu ớt nói, “Bởi vì… bởi vì sau khi ta kết hôn sẽ mất đi địa vị. Chata nói… Toàn bộ tài sản của ông ấy sẽ đem cho tôn tử.”

NguyệtVô Thương có chút dở khóc dở cười, đây là nguyên nhân khiến nàng không muốn gảcho hắn, nữ nhân này thật là ham tiền mà! Đứng dậy đi tới bên người Dạ NguyệtSắc, khi nãy những lời Dạ tướng gia nói, hắn ẩn ở bên tường đều nghe rõ, ôn nhuan ủi nàng, “Đừng lo lắng, vô luận nàng có sinh bao nhiêu đứa đi nữa, vi phucũng đều nuôi nổi.”

Vôluận sinh bao nhiêu đứa, xem nàng là heo mẹ sao!! Dạ Nguyệt Sắc tức giận, ngẩngđầu nhìn Nguyệt Vô Thương, nhẹ nhàng mỉm cười nói, “Tất cả tài sản của chàngđều là của ta cả rồi. Chàng lấy cái gì nuôi?”

NguyệtVô Thương hướng bên tai Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ lại khiến mặtDạ Nguyệt Sắc đỏ lên, hướng về phía Nguyệt Vô Thương quát, “Ngươi đại sắcphôi.”

NguyệtVô Thương lơ đễnh ôm Dạ Nguyệt Sắc vào lòng, ngồi lại trên ghế, đầu tựa vào vainàng, trầm giọng nói, “Sắc Sắc. Sau này đừng nói không muốn gả cho ta nữa. Nghenàng nói thế nơi này sẽ rất đau.”

Vưanói vừa nắm tay Dạ Nguyệt Sắc đặt lên ngực mình. Cảm nhận được nhịp độ từ lòngbàn tay truyền đến, trải qua chuyện hôm qua, hôm nay lại ở gần thế, khiến DạNguyệt Sắc thẹn thùng, ngoài mạnh trong yếu lên tiếng, “Được rồi. Đã biết, đãbiết.”

DạNguyệt Sắc muốn thoát khỏi vòng ôm ấp của Nguyệt Vô Thương, bất quá người nọlàm sao để nàng toại ý. Đôi tay chuyển sang ôm hông của nàng, hơi thở ấm áp kềbên tai của Dạ Nguyệt Sắc, làn môi lướt qua vành tai nàng. Mặc dù chỉ trongchốc lát, nhưng lại tạo ra cảm giác một ngày không thấy như cách ba thu.

Thânthể mềm nhũn, hương vị ấm áp, thật khiến cho hắn nhớ nhung. Bất quá nghĩ đếnnơi này là Tướng phủ, Nguyệt Vô Thương thổi vào tai Dạ Nguyệt Sắc, khàn khànnói, “Hôm nay tạm tha cho nàng.”

DạNguyệt Sắc vừa nghe, tự nhiên lại nghĩ đến những ảnh không thuần khiết, cảngười lập tức mềm nhũn, sắc mặt đỏ lên, tại sao nàng có cảm giác như mình đãrơi vào hang sói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv