NguyệtVô Thương dắt Dạ Nguyệt Sắc mặt mày rối rắm hưởng cửa vương phủ đi tới, mặt màymỉm cười, kéo cô gái sau lưng, khóe miệng cong lên một độ cong nhu hòa, cho dùở trong hoàng hôn, bóng đêm dần tối, cùng là một loại ánh sáng chói mắt.
Chođến khi thấy Dạ Thiên đứng ở bên cạnh xe ngựa, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc vẫn cúithấp đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Dạ Thiên khẽ nhíu nhíu mày, chẳng lẽ Sắc Sắcnhà ông bị khi phụ rồi, kết quả là vễnh râu lên, không vui nhìn Nguyệt VôThương.
NguyệtVô Thương bước chân ở trước mặt Dạ Thiên mấy bước, ngừng lại. Dạ Nguyệt Sắctiếp tục đi về phía trước, nào ngờ bị Nguyệt Vô Thương kéo lại, cúi đầu ở bêntai Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nói một câu: “Sắc Sắc cần phải suy nghĩ kỹ, rốt cuộc muốnngày nào gả cho người ta?”
DạNguyệt Sắc rối rắm, ngẩng đầu lên, cắn môi nhìn Nguyệt Vô Thương, sờ sờ ngọcbài trong tay, trong lòng suy nghĩ lời nói của Nguyệt Vô Thương, cứcàng trễ thì sính lễ sẽ càng giảm, thật làm cho người ta rối rắm.
DạThiên bước nhanh về phía trước, kéo người Dạ Nguyệt Sắc qua, sau đó hướng vềphía Nguyệt Vô Thương nói: “Thời gian không còn sớm, bổn tướng không quấy rầyVương gia!”
DạThiên xoay người kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về phía xe ngựa, nhìn thấy trên cổ DạNguyệt Sắc có vết hôn màu hồng nhạt, màu sắc không sâu, nhưng lại là mập mờ vạnphần. Dạ Thiên nheo lại đôi mắt hồ ly, râu ria cũng vểnh đến trên lỗ mũi, quayđầu hướng về phía Nguyệt Vô Thương cả giận nói: “Lập tức tới Tướng phủ cầu hôn.Hừ!”
Đôimắt Nguyệt Vô Thương hoa đào lưu chuyển ở cổ Dạ Nguyệt Sắc một phen, trong lòngthầm than đẹp mắt! Nụ cười nơi khóe mắt sáng rỡ cả hoàng hôn ảm đạm. Hướng vềphía Dạ Thiên cười nói: “Được!”
DạNguyệt Sắc nhìn bộ dạng hồ ly mỉm cười của Nguyệt Vô Thương, cùng với râu mépvểnh lên của cha mình, nàng có cảm giác giống như mình bị dụ dỗ.
Khôngđợi nàng nghĩ ngợi nhiều, Dạ Thiên đã đem nàng kéo lên xe ngựa. Dạ Thiên một bộdạng tức giận, nhìn Dạ Nguyệt Sắc, có chút cưng chìu lại có chút đau lòng hỏi:“Sắc Sắc, mấy ngày nay ở bên ngoài như thế nào?”
DạNguyệt Sắc nghe thanh âm Dạ Thiên có chút buồn bã, thu hồi suy nghĩ rối rắm,nhìn trong mắt Dạ Thiên có chút lệ quang lóe lên, vì tùy hứng của bản thânkhông nói gì mà trốn đi, phụ thân nhất định là lo lắng vạn phần, vội vàng ngồiở bên người Dạ Thiên, ôm cổ Dạ Thiên, yếu ớt nói: “Phụ thân, con ra ngoài mấyngày nay có chút không tốt…”
“Sao?”Dạ Thiên vội vàng hỏi: “Nguyệt Vô Thường khi dễ con, phụ thân sẽ…”
“Conở bên ngoài, nhớ phụ thân và các nương, cho nên không tốt…” Không đợi Dạ Thiênnói xong, Dạ Nguyệt Sắc ôm cổ Dạ Thiên lắc lắc, làm nũng nói: “ Con rất nhớ phụthân!”
“Ừ…”Dạ Thiên vuốt ve đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng cảm khái vạn phần, rốt cuộcbảo bối cất giữ nhiều năm, cuối cùng vẫn phải lập gia đình a.
Xengựa lộc cộc lộc cộc đi về phía trước, chưa đến một khắc đã về đến Tướng phủ,Dạ Nguyệt Sắc cùng Dạ Thiên vừa xuống xe ngựa liền thấy trước cửa Tướng phủ haibên xếp đầy một rương rồi lại một rương lễ vật, phía trên còn cột một dải lụahồng, thể hiện hỉ sự.
Màlúc này trước cửa đứng hai người, một mặt mày như vẽ, cười tươi như hoa đào,chính là Nguyệt Vô Thương vừa chia tay không lâu, một rất là lạ mặt, tựa hồchưa từng gặp qua, bất quá quanh thân khí chất phong hoa cũng không phải bìnhthường.
Quảngia vừa nhìn thấy Dạ Thiên mang theo Dạ Nguyệt Sắc trở lại, liền lập tức lolắng tiến lên bẩm báo tình huống lúc này.
“Lãogia, việc này…” Nói xong nhìn một chút về phía hai nam nhân đứng trước cửa, mộtlà đương triều Vương gia, một người khác là hoàng tử nước khác đến Nguyệt quốctham dự lễ mừng thọ của Chiêu Đức đế, những thứ này đều không phải là vấn đề,vấn đề là: “Lão gia, Cẩm Nguyệt Vương gia cùng Thất Hoàng tử Đông Lâm quốc đồngthời đưa sính lễ, hướng tiểu thư cầu hôn…” Nói xong không quên nhìn một chútsính lễ xếp trước cửa.
DạThiên nhíu nhíu mày, tiểu tử Đông Lâm quốc lại chạy đến đây xem náo nhiệt gìđây, Đông Lâm quốc xa xôi như vậy không nói, một hoàng tử như vậy chạy tới đâycầu hôn không biết là có dụng ý gì. Dạ Thiên dẫn Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt quasính lễ đặt trước cửa, đi tới trước cửa thì hướng Dạ Nguyệt Sắc nháy mắt, đểcho nàng đi vào trước.
DạNguyệt Sắc nhìn nam tử xa lạ đứng trước cửa, một gương mặt trẻ con, hai mắtthật to, lông mi thật dài, khuôn mặt có điểm trẻ con, rất là đáng yêu. NguyệtVô Thương nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc nhìn chằm chằm hoàng tử Đông Lâm quốc kia hồilâu, hơi nheo đôi mắt hoa đào lại, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy sau lưng chợtlạnh, lập tức ngước mắt nhìn Nguyệt Vô Thương một chút, ngượng ngùng nói:“Nguyệt Nguyệt, ta đi vào trước…”
Nóixong liền chạy vào, Dạ Thiên đứng ở cửa hướng về phía hai người nói: “Bổn tướngvừa mới hứa với Cẩm Nguyệt Vương gia, ba ngày sau tiểu nữ sẽ tái giá. Cho nênThất hoàng tử vẫn là mời trở về đi!”
Namtử bị gọi là Thất hoàng tử, tên là Đông Lâm Trần, lơ đễnh hướng Dạ Thiên nói:“Lần trước nghe nói Dạ tiểu thư cùng Vương gia không có bái đường, nói ngày maicũng không tốt, nhất định là trời cao cảm thấy lương duyên của tiểu thư cònchưa tới. Hơn nữa bệ hạ của quý quốc cũng nói, tiểu Vương lần này tới ở tại quýquốc có thể tùy ý chọn một cô gái chưa gả chọn làm phi, tiểu Vương ngược lại áimộ Dạ tiểu thư đã lâu!”
NguyệtVô Thương hé mắt, đôi mắt hoa đào nhướng lên, nhìn lướt qua Đông Lâm Trần cóchút trẻ con đáng đánh đòn, thản nhiên nói: “Vươngphi của bổn vương không phải ai ái mộ thì đều tốt, hôm nay mắt thấy trời cànglạnh, Đông Lâm sợ là băng thiên tuyết địa, Thiên Hạ Tiền trang có lẽ cũng khôngcần kinh doanh gì ở Đông Lâm, uống nước cũng có thể no bụng mà …”
Lờinày vừa nói ra, nụ cười trên khuôn mặt hài tử của Đông Lâm Trần chợt dừng lại,giương mắt nhìn Nguyệt Vô Thương một cái, trong mắt có chút nghi ngờ, Đông Lâmnằm tại cực Bắc, đến mùa đông thì chính là vùng băng thiên tuyết địa, nếu khôngphải dựa vào Thiên hạ Tiền trang dùng để cung ứng lương thực, căn bản không thểqua được mùa đông, lúc này nghe Nguyệt Vô Thương vừa nói, trong bụng hiểu rõ,nụ cười tiếp tục nở rộ trên mặt: “Tiểu Vương tới là tặng lễ vật, như vậy tiểuVương liền cáo từ trước!”
ĐôngLâm Trần ngượng ngùng bỏ đi, Dạ Thiên liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, cũngkhông biết được chủ nhân thần bí sau lưng của Thiên hạ Tiền trang lại là hắn.Quá khứ cũng chỉ biết được một Vương gia bệnh tật, là huynh đệ còn lại củahoàng thượng đương triều, chỉ biết là năng lực rất lớn, sâu không lường được,lần này xem ra, quả thật không sai.
“Vươnggia giải độc như thế nào rồi?” Dạ Thiên nhìn Nguyệt Vô Thương hỏi: “Không biếtba ngày sau cưới Sắc Sắc nhà ta làm vợ, có vấn đề gì không?”
“Đãtốt hơn!” Nguyệt Vô Thương cười cười nhìn Dạ Thiên, trong lời nói mang theo mộtchút ôn nhu: “Ba ngày sau, nhất định là không có vấn đề!”
“Vậythì tốt!” Dạ Thiên ý bảo quản gia đem sính lễ Nguyệt Vô Thương đưa tới mangvào, sau đó chuyển hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: “Đã như vậy, Vương giasớm trở về chuẩn bị!”
ThấyDạ Thiên đi vào phủ, Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua đồ vật Đông Lâm Trần đưađến, hướng về phía quản gia nói: “Toàn bộ những thứ này đem đi bán lấy tiền mặtđưa vào Thiện đường”
Saukhi nói xong, nhìn lướt qua Tướng phủ, liền xoay người rời đi.
Saukhi Dạ Nguyệt Sắc vào phủ, đã bị Dạ Thiên cùng bốn vị mẫu thân vây quanh, quansát một chút. Bên trái hỏi han ân cần, bên phải hỏi lung tung này nọ. Nhìn thấytrên cổ Dạ Nguyệt Sắc có vết hôn màu hồng nhạt, không khí lập tức ngưng kếtxuống.
“Khụkhụ…” Dạ Thiên ho nhẹ một tiếng, quét mắt mấy người trong phòng một cái, nói:“Thời gian không còn sớm nữa, Sắc Sắc nghỉ ngơi sớm một chút, Tứ Nương lưu lại”
DạThiên vừa nói vừa đi đến trước mặt Tứ Nương, đem trong tay áo cái gì đó lặng lẽnhét vào trong tay áo của Tứ Nương, mang theo một nhóm người rời đi.
“Khụkhụ…” Tứ Nương nhìn trên cổ Dạ Nguyệt Sắc, tự nhiên Dạ Thiên lại nhét vào tayáo nàng vật gì đó, ho nhẹ hai tiếng, sau đó tiến lên kéo người Dạ Nguyệt Sắcngồi vào bên giường: “Sắc Sắc, lão gia đã nhận sính lễ của Cẩm Nguyệt Vương phủđem tới, đã cho phép hắn ba ngày sau, sẽ gả con lần nữa!”
Bangày sau, vậy không phải là tất cả tài sản của hắn đều là của nàng rồi? DạNguyệt Sắc ngước đôi mắt sáng long lanh lên, nhìn Tứ Nương, cao hứng nói: “Nhiềungày không gặp, Tứ Nương càng ngày càng trẻ!”
TứNương cười cười, có chút xấu hổ kéo tay Dạ Nguyệt Sắc qua, trong lòng suy tư,sau đó từ từ trong tay áo lấy ra một quyển sách ố vàng, có thể thấy được làsách rất cũ, đưa vào trong tay của Dạ Nguyệt Sắc, ngượng ngùng nói: “Sắc Sắc,nếu phải lập gia đình, nói vậy có một số việc cần phải biết…”
DạNguyệt Sắc hồ nghi nhìn trang sách ố vàng trong tay, mở ra một tờ, nhìn thấyhình vẻ nam nữ quấn quýt ở chung một chỗ, một đôi mắt sáng trong suốt nâng lênnhìn Tứ Nương, trong giọng nói có ý tứ hưng phấn: “Xuân Cung đồ?”
TứNương ngượng ngùng cười nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Sắc Sắc tự mình từtừ nghiên cứu, Tứ Nương đi trước đây”
Có ýtứ! Dạ Nguyệt Sắc lơ đễnh nhìn nàng bị ánh mắt sáng trong suốt của mình nhìnthấy có chút ngượng ngùng, sau khi Tứ Nương rời đi, vui vẻ quấn lấy chăn, tựavào trên giường, nghiên cứu Xuân Cung đồ.
“Hảiđường xuân thụy do đa tình, tòng thử quân tâm vô tha nhân!” Có ýtứ nhìn hình vẽ trong tay, chỉ thấy hoa hải đường, cánh hoa phủ kín đầy đất,một cô gái tay chân mềm như không xương, chân giang ra ở phía dưới nam tử trênngười, vẻ mặt kiều mỵ, giữa hai lông mày không nói ra được cảm giác gì, chỉ cảmthấy xuân tâm nhộn nhạo. Đôi tay nam tử để ơ bên hông của cô gái, vẻ mặt vuithích lại tựa như thống khổ. Cánh hoa hải đường được vẽ rất nhiều, che dấu đivài chỗ, ngược lại giảm đi cảm giác ác tục của Xuân Cung đồ, ngượclại tạo nên cảm giác thần bí như đàn tì bà che đi nửa mặt của người.
Hìnhảnh cũng không rõ ràng, nhưng vẫn khiến Dạ Nguyệt Sắc gương mặt hồng hồng, thậmchí trong phòng có một người xuất hiện, nàng cũng không nhận thấy được.
Chođến khi nghe thấy thanh âm mềm mại cảm động đến tận xương vang lên, mới đưa DạNguyệt Sắc chú ý từ trên tranh vẽ thu hồi lại: “Sắc Sắc, núp ở trong chăn làmgì vậy?”
DạNguyệt Sắc vội vàng đem vật đang cầm trong tay giấu dưới chăn, từ trong chănnhô đầu ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, trong mắt có chút luống cuống nhìnNguyệt Vô Thương, yếu ớt mà hỏi: “Nguyệt Nguyệt, sao chàng lại tới đây?”
“Dĩnhiên là đưa sính lễ tới…” Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua thứ bị Dạ Nguyệt Sắcgiấu dưới cái gối, phượng mâu nhướng lên, tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, DạNguyệt Sắc có chút có tật giật mình sợ hết cả hồn, thấy trước mặt xuất hiện mộtkhuôn mặt, yếu ớt nói: “Sính lễ gì?”
Đôimắt Nguyệt Vô Thương mỉm cười, tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm câu hồnđoạt phách nói: “Người ta đã đáp ứng Sắc Sắc, Sắc Sắc ba ngày sau gả cho ta,sính lễ đương nhiên còn không được đưa tới?”
“Cáigì?” Dạ Nguyệt Sắc thấy tròng mắt Nguyệt Vô Thương đảo qua trên cái gối, vộiđem đầu Nguyệt Vô Thương quay lại, ngượng ngùng nói: “Còn có cái gì?”
“SắcSắc đều không để lời nói của người ta ở trong lòng!” Nguyệt Vô Thương hướng vềDạ Nguyệt Sắc nói: “Ta nói rồi, nếu ba ngày sau Sắc Sắc gả cho ta, sính lễngoài tất cả tài sản, còn có ta…”
Thấyvẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc ngơ ngác, Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, khôngtiếng động cười lên, tiếp tục nói: “Nương tử, chuẩn bị khi nào thì vui vẻnhận?”
“A…”Dạ Nguyệt Sắc ngước mắt ngạc nhiên nhìn Nguyệt Vô Thương, ngượng ngùng cườinói: “Nguyệt Nguyệt à…”
“Haha…” Nguyệt Vô Thương khẽ cười, một tay bế Dạ Nguyệt Sắc từ trên giường lên, đira ngoài cửa, vừa nói: “Không cần nói, ta dẫn nàng đi ra ngoài…”
DạNguyệt Sắc ôm cổ Nguyệt Vô Thương, yếu ớt mà hỏi: “Đi đâu?”
“Đithì biết!” Nguyệt Vô Thương cười thần thần bí bí, ôm Dạ Nguyệt Sắc ra khỏiTướng phủ, đi thẳng về phía trước, cách xa đường phố ở kinh thành, hướng ôntuyền ở Tây Sơn mà đi.
TâySơn ôn tuyền, địa chất ấm áp, địa hình kỳ quái, thế núi cao chót vót, có rất ítngười đặt chân đến.
NguyệtVô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc bất ngờ giẫm lên đất bằng trên ngọn núi, mang theoDạ Nguyệt Sắc hướng trên núi mà đi, cho dù là cuối thu đầu đông, trên núi chẳngnhững không cảm thấy lạnh, mà còn cảm thấy cả người ấm áp, giống như đặt mìnhvào mùa xuân vậy, phảng phất tựa hồ còn có thể nghe thấy hương hoa.
Cànglên núi, bầu trời dần dần đã có những cánh hoa bay bay, Dạ Nguyệt Sắc vươn taytiếp được, đem đến gần chóp mũi ngửi thấy, nhàn nhạt hương hoa đào, cánh hoacàng ngày càng nhiều, bay xuống ở trên thân hai người, càng đi lên dần dần chútđen nhánh trên núi có điểm một ánh lửa, ánh sáng mông lung, cánh hoa đào baymúa đầy trời, nháy mắt giống như vào chốn đào nguyên, trong phút chốc hoa rơirực rỡ.
“NguyệtNguyệt…” Dạ Nguyệt Sắc tiếp được cánh hoa đào nắm trong tay, tiến tới trước mặtNguyệt Vô Thương: “Chàng xem, hoa đào…”
“Ừ,là hoa đào!” Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc bước lên đỉnh núi, chính giữađỉnh núi là một ôn tuyền hình tròn, suối nước óng ánh vàng, bên cạnh ao điểmvài cây nến, đem cả đỉnh núi sáng bừng như ban ngày, từng tảng lớn hoa đào vâyquanh ôn tuyền, hoa đào bay xuống, cánh hoa đào phủ kín toàn bộ mặt.
NguyệtVô Thương nắm tay Dạ Nguyệt Sắc, dẫn nàng đi về phía trước, đi tới trước mặt ôntuyền, chỉ thấy trên mặt suối nước, cũng là phủ kín cánh hoa đào, một tầng cánhhoa đào thật dầy, ánh vào trong mắt màuhồng sắc tựa như hoa hồng.
“NguyệtNguyệt…” Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Vô Thương,nhìn cảnh tượng trước mặt, coi như phản xạ của nàng không tốt cũng biết là dụngý của Nguyệt Vô Thương, hơn nữa người trước mắt, mặt mày như vẽ, khuôn mặt hoađào xinh đẹp, vẻ ôn nhu trong mắt, bờ môi cười mềm mại, cũng là một người inthật sâu vào trong lòng của nàng, cho dù nàng không biết trong lòng nàng hắnrốt cuộc chiếm bao nhiêu, nhưng tình cảnh này cũng đủ để cho tim của nàng bắtđầu đập thình thịch không thôi.
Vốnlà còn đang đứng, đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, từ từgiơ lên hai tay trắng muốt, ngón tay từ từ mở ra, giữa lòng bàn tay chính làchiếc nhẫn bằng đồng mà ngày trước Dạ Nguyệt Sắc đã làm mất.
Ánhmắt Dạ Nguyệt Sắc nhìn người trước mặt nhu tình lưu chuyển, bị hút thật sâu vàotrong đó, chỉ nghe Nguyệt Vô Thương ôn nhu nói: “SắcSắc, bất quản thế gian tục vật (chuyện đời bình thường), chích vấn sinh tử bạch đầu (chỉ hỏi sinhtử đến đầu bạc), gả cho ta được không?”
Đỉnhnúi gió thổi qua, thổi lên cánh hoa đào quanh quẩn bên cạnh hai người, chậm rãixoay tròn, bất y bất xá rơi xuống, Dạ Nguyệt Sắc tựa hồ nghĩ tới hôm đó tạiVương phủ của hắn, cũng là đứng ở dưới cây đào, cười với nàng, mỹ lệ như thế màáp đi cả hoa đào. Trong đầu vô số lần hắn cười đều khiến cho tâm nàng khẽ daođộng, vì nàng nhận lấy thương đau khiến cho nàng đau lòng cảm động. Nhưng màtựa hồ trong đầu nàng cho đến bây giờ đều là hắn hòa thuận vui vẻ cười, mộtkhuôn mặt hoa đào, cho đến giờ nàng đều cho là hắn từ trước đến giờ đều làcười, chưa từng có bi thương. Chẳng qua là đột nhiên có chút hiểu, không phảilà hắn chưa từng có bi thương, chẳng qua là hắn không muốn làm cho nàng cũng bithương.
Màlúc này, chính hắn đang quỳ gối trước mặt nàng, cầu hôn với nàng.
Trongmắt cũng là nụ cười hòa thuận kia, nói với nàng “Bất quản thế gian tục vật,chích vấn sinh tử bạch đầu”, nàng không biết làm sao đã bị hắn đầu độc rồi, tâmkhông thể khống chế mà bắt đầu nhảy loạn, ngoài miệng càng thêm không bị khốngchế mà lẩm bẩm nói một tiếng: “Được!”
Ngườitrước mặt, chỗ sâu nhất trong mắt đều là nụ cười, nắm ngón tay của Dạ NguyệtSắc, đeo vào vị trí ngón tay giữa, vẫn như cũ không lớn không nhỏ, vừa thíchhợp.
Trướcmặt đột nhiên có một hình bóng, Nguyệt Vô Thương đã đứng lên tiến đến trước mắtDạ Nguyệt Sắc, nhẹ giọng nói: “Ta rất vui mừng!”
DạNguyệt Sắc sờ sờ chiếc nhẫn, nghe được thanh âm của Nguyệt Vô Thương mới phụchồi tình thần lại, đối với bản thân lần nữa bị hắn đầu độc hơi có chút buồnbực, bất quá ngọt ngào trong lòng lại tăng lên thêm một chút.
Dạ NguyệtSắc đột nhiên cười một tiếng, ngước đôi mắt ngập nước lên, nhìn Nguyệt VôThương cười một tiếng, có chút không hòa hợp nói với Nguyệt Vô Thương: “Bắt đầutừ ngày hôm nay, chàng chính là người của bản tiểu thư…”
“Được!”Nguyệt Vô Thương ôn nhu nói, ôn nhu đưa tay chỉnh lại vài sợi tóc rơi trên tránDạ Nguyệt Sắc ra sau tai
“Saunày của chàng là của ta, của ta vẫn là của ta…” Dạ Nguyệt Sắc thấy dáng vẻNguyệt Vô Thương lúc này rất dễ nói chuyện, tôn chỉ của nàng chính là thừa dịptâm tình hắn tốt, nhân cơ hội này áp bứchắn, chèn ép hắn làm theo ý nàng.
“Được…”Nguyệt Vô Thương phất nhẹ cánh hoa đào ở đỉnh đầu của Dạ Nguyệt Sắc, có chútbuồn cười, ôn nhu nói: “Ta đều là của nàng…”
“Thậtbiết nghe lời…” Dạ Nguyệt Sắc vui vẻ nói, nhón chân lên ấn xuống khóe miệngNguyệt Vô Thương một nụ hôn nhạt, sau đó thu hồi thân thể, ánh mắt không thậntrọng nhìn thấy trên đất cánh hoa đào thật dầy, không chủ ý nhớ tới lúc nãyXuân Cung đồ để dưới gối, ở cùng với Nguyệt Vô Thương thời điểm này tự nhiênthấy một vài hình ảnh.
Tìnhcảnh này, mặt Dạ Nguyệt Sắc đỏ lên, nhìn tròng mắt Nguyệt Vô Thương nhìn nàngcười, đôi mắt hoa đào mê ly tĩnh mịch, da thịt như tuyết, trắng nõn như ngọc,khóe miệng hơi nhếch lên, cánh môi mềm nhũn, rõ ràng đây chính là bộ dáng để mặccho người ta hái. Dạ Nguyệt Sắc không biết như thế nào, đột nhiên đẩy Nguyệt VôThương một cái, một thân áo trắng liềnngả vào biển hoa, làm tung lên vô số cánh hoa.
Mộtđôi mắt hoa đào xinh đẹp cùng một bên cánh hoa đào tôn nhau lên, mềm mại nhưthế, mang theo một chút ý cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc. Cũng không có vì tình thếđột phát mà kinh hoảng, kỳ quái, hắn vẫm chỉ mang theo nụ cười cưng chiều nhưvậy, ấm áp nhìn Dạ Nguyệt Sắc.
DạNguyệt Sắc ngồi xổm người xuống, nghiêng thân đến gần, đôi tay để trên lồngngực Nguyệt Vô Thương, cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, cứ như vậymà đáp ứng chàng, ta có chút hối hận…”
Rốtcuộc thấy nụ cười trong mắt người trong biển hoa, chợt dừng lại, vẻ mặt đãkhông còn nhu hòa nữa, đôi mắt hơi nheo lại, bỗng trở thành một trận khí đemcánh hoa đào xung quanh phất lên lần nữa.
Thấyngười trước mắt mất đi tỉnh táo thần sắc, trong mắt đột nhiên trở nên không bịkhống chế, chỗ sâu trong tròng mắt của Dạ Nguyệt Sắc dâng lên một nụ cười khôngthể phát giác, nháy mắt, môi dưới hơi đi xuống, yếu ớt nói: “Chàng cũng khôngcó nói chàng yêu thích ta!”
Ngheđược câu này, chỗ cứng ngắt sâu trong tròng mắt Nguyệt Vô Thương mới từ từ tiêután, thân thể khẽ cứng ngắc mới từ từ khôi phục tự nhiên, hoa đào xung quanhmới lần nữa rơi trên mặt đất, bày trên thân hắn.
NguyệtVô Thương chuẩn bị hơi chống thân thể lên, lại bị Dạ Nguyệt Sắc đè lại, khôngthể làm gì hơn là mềm nhũn nằm trên cánh hoa, ánh mắt ôn nhu nhìn qua cô gái,môi mềm nhũn nhẹ nhàng giật giật, mấy chữ nhẹ nhàng như thế, cũng tạo thành mộtluồng điện đánh vào trong lòng của Dạ Nguyệt Sắc.
Chỉvì, hắn nói: “Ta chỉ yêu nàng…”
DạNguyệt Sắc sửng sốt, bị một sức mạnh nhẹ nhàng kéo, nhào vào trên người củaNguyệt Vô Thương, đôi mắt ngập nước chống lại đôi mắt hoa đào, bên trong chứađầy tình tứ, như muốn nói lên tâm sự, sóng mắt lưu chuyển như biển cả, bêntrong từng ly từng tí đều là tình yêu nồng đậm. Môi mềm nhũn hơn ngọa nguậy,giống như nhẹ nhàng kể rõ tâm tình, loại nụ cười ấm áp khi nhìn nàng, để chonàng cảm thấy là hắn đang câu dẫn nàng.
Kếtquả là, dưới tàng cây hải đường kia, hình ảnh hai người quấn quýt không ngừnghiện lên tràn đầy trong đầu Dạ Nguyệt Sắc, bên cạnh thổi đến (không có hoa đàorơi đầy trên mặt đất, nam tử nằm trên mặt cánh hoa, hướng về phía nàng cười đầuđộc, độ cong bờ môi kia tựa hồ câu hồn).
Vìvậy, liền không tự chủ được đặt lên đôi môi kia…