Áocưới đỏ thẫm, dùng kim tuyến thêu Phượng Hoàng trông rất sống động, tựa hồ muốnvỗ cánh mà bay cao, Dạ Nguyệt Sắc nhìn mình trong gương, mây giấu trong tay áonhư tung bay, nước chảy mâytrôi. Dung nhan hơi xoa nhiều phấn, so với trước đây thanh khiết mỹ lệ càngxinh đẹp hơn, sóng nước mênh mông nơi đôi mắt nhìn mẫu thân phía sau cửa, NhịNương cầm lược, nhẹ nhàng chải từng sợi tóc của Dạ Nguyệt Sắc.
Trongmiệng thì thầm: "Một chải chải đến cuối, hai chải đầu bạc, ba chải concháu đầy nhà. . . . . ."
Tuylà không khí vui mừng vạn phần, nhưng đứng ở cách đó không xa, Dạ Thiên cũng đãhồng vành mắt, lần này không thể so với lần trước, cứ như vậy một bảo bối nhấtđịnh thuận lợi vui vẻ gả đi. Chẳng qua là, viên minh châu gìn giữ đã nhiều năm,cuối cùng muốn giao lại trong tay một người khác, mẫu thân nàng ở trên trờinhất định cũng an tâm.
Đoànngười trong vui mừng cũng là có chút thương cảm, dù sao nhiều năm như vậy cácnàng coi nàng như con gái của mình mà thương yêu. Chải hết đầu, đoàn người liềnđi ra ngoài. Mùa đông trời sáng tương đối trễ, nhưng mà thời điểm cũng khôngcòn sớm, chỉ đợi trời sáng lên, giờ lành vừa đến.
DạNguyệt Sắc ngồi ở trước gương, từ hôm nay phải thức dậy sớm, vào giờ phút nàynàng còn mệt mỏi, đang chuẩn bị gục xuống bàn ngủ bù, nào ngờ bên ngoài độtnhiên tiếng đàn vang lên róc rách, giống như mưa bụi Giang Nam che phủ, dịudàng triền miên.
Bànđá xanh, ô bằng giấy dầu, mưa bụi lất phất lưu lại mùa xuân, Đạp Toa Hành(đạpcỏ đi), Phượng Tiêu ngâm, Giang thượng du, tương tư phú, phútương tư, mối tình thắm thiết sâu bao nhiêu.
Sovới trước kia tương tư đơn thuần, lúc này tiếng đàn lại thêm ba phần, hai phầntương tư, một phần thê lương.
Tiếngđàn quanh quẩn không tan, nàng biết đang ở cách đó không xa. Dạ NguyệtSắc bối rối lập tức tiêután không thấy, từ cái băng ngồi đứng lên, đẩy cửa hướng ra màn đêm hơi lạnhnhìn lại, chẳng qua là tiếng đàn mặc dù ở đó nhưng không thấy bóng dáng ngườiđâu.
DạNguyệt Sắc nhìn phương hướng nơi tiếng đàn truyền tới, không xác định kêu mộttiếng: "A Tuyết. . . . . ."
Thanhâm không lớn, nhưng là đủ khiến người khảy đàn nghe, tiếng đàn khẽ run, bất quálà trong thời gian chốc lát liền khôi phục như trước, một khúc đàn lưu loátkhông ngừng quanh quẩn ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc. Mặc dù kỹ thuật đàn của nàngkhông lưu loát, sẽ gảy được một hoặc hai bài như vậy, một bài là《 Phượng Cầu Hoàng 》, một bài chính là hôm nay đang tấu《 Tương tư phú》.
Nàngnhớ thời điểm lần đầu đàn ra khúc này, mặc dù bên trong có triền miên tươngtư, nhưng không có sầu bi. Hôm nay ý tương tư quá sâu, thê lương khổ sở cũngnhiều chứ không ít.
DạNguyệt Sắc thấy kêu một tiếng không người nào đáp lại, lần nữa hô: "ATuyết, có phải huynh hay không?" Dạ Nguyệt Sắc quay một vòng ở trong bóngđêm mờ mịt tìm kiếm, chẳng qua là tiếng đàn lượn lờ, thân ảnh màu xanh nhạt củangười nào đó tìm khắp nơi cũng không thấy.
"ATuyết, a Tuyết. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía bóng đêm mông lungmà hô tên của người kia, nàng biết hôm đó đi cùng Nguyệt Nguyệt, hắn cũng nhấtđịnh là lo lắng. Trong lòng có chút áy náy, một tiếng lại một tiếng hô tên mộtngười đang giấu mình trong bóng đêm, "A Tuyết, a Tuyết. . . . . ."
Gặpnhau sao như không gặp, đa tình sao hình như không có tình?
Đáplại nàng cuối cùng chẳng qua là đoạn tương tư phú như xa như gần, như có nhưkhông. Chẳng qua là nụ cười luôn là mang theo ôn nhuận , một thân màu xanh nhạtcủa người nào đó cũng là không chịu ra ngoài gặp nhau, tiếng đàn triền miên bithương dịu dàng, đem suy nghĩ của Dạ Nguyệt Sắc cũng có chút ít rốiloạn.
Mộtchữ tình, vốn là không muốn đả thương người, những cũng lại đả thương người.
DạNguyệt Sắc đứng ở trong viện, những thứ kia nàng không muốn nghĩ đến, cố ý saolãng suy nghĩ lại tràn đầy trong lòng, hắn sẽ cười ôn nhu đối với ngươi, lúcngươi nói"Chúng ta đi có được hay không" liền liều mạng mà nói"được", hôm nay lại không nguyện ý ra gặp nàng.
Tiếngđàn chậm rãi, không chậm không nhanh, giống như người vậy, làm cho người takhông có cảm giác mặt trời chói chang quấy rầy, chỉ có gió xuân khiến người vuivẻ.
Tiếngđàn vang lên cả đêm, đến tảng sáng mới dần dần biến mất, mà Dạ Nguyệt Sắc đứngtrong sân cả đêm. Giọt sương dính ở lông mi thật dài, sau đó ngưng tụ ở chungmột chỗ, cuối cùng bất lực nhỏ xuống trên mặt đất vỡ tan.
Vậymà cùng lúc đó, bóng trắng ẩn sau nhánh cây ở trong viện, cũng cùng với nàng,chờ đợi cả đêm.
Đôimắt Nguyệt Vô Thương lúc này đã không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, bình tĩnhnhìn đứng bóng người ở trong viện, trong mắt hoa đào yên lặng, đôi môi mềm mạigiờ phút này vung thành một đường vòng cung cứng ngắc, chẳng biết tại sao, timcó một tia khe nứt đau nhức.
Ngườitrong viện di chuyển, Nguyệt Vô Thương tầm mắt đi theo sự di chuyển của ngườinọ.
Chỉthấy Dạ Nguyệt Sắc phất nhẹ qua sương sớm trên người, nghe tiếng đàn dần dầnnhạt đi, a Tuyết đang từ giã nàng sao? Như vậy nàng liền tại ban đêm thê lươnglạnh lẽo này, cùng với đàn của hắn, thật tốt để từ biệt. Chỉ trông mong từ nayhắn có thể thật tốt, bất kể ở nơi nào cũng mạnh khỏe, như vậy nàng mới có thểyên long.
DạNguyệt Sắc đột nhiên cười một tiếng, hướng trong phòng đi tới, ngồi ở trướcgương, giống như chưa hề đi ra ngoài, giống như tiếng đàn dài như mộng như ảokia cuối cùng chẳng qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
Trongviện nhánh cây run lên, bóng người màu trắng biến mất không thấy gì nữa, giọtsương trên nhánh cây run run rẩyrẩy rơi xuống, rơi đầy đất.
Sắctrời dần dần sáng trưng, kinh thành bị đè nén đã lâu bắt đầu sôi động lên, thảmđỏ thẫm từ Cẩm Nguyệt Vương phủ vẫn dẫn tới Tướng phủ, thảm đỏ phủ đầy hoa đàokhông thuộc về mùa đông này.
Giónổi lên, cuồn cuộn nổi lên vô số cánh hoa đào, bay múa đầy trời.
Diễntấu sáo và trống, tiếng chiêng vang động trời cao, tiếng pháo, cùng với tiếngchúc mừng của mọi người bên đường, liên tiếp.
CửaTướng phủ, Dạ Nguyệt Sắc mặc áo cưới đỏ thẫm, đỉnh đầu phủ khăn voan cùng màuvới phượng hoàng cùng bay, tay được phụ thân nàng nắm, tay Dạ Thiên lúc nàykích động đều nhẹ nhàng run rẩy. Ở dưới khăn voan Dạ Nguyệt Sắc chỉ khẽ cười.
Tướngphủ, pháo vang không ngừng, tiếng nổ phát ra xông thẳng lên trời, hé ra giấylụa màu đỏ ở cửa Tướng phủ xếp đầy đất thật dầy. Pháo một tốp lại một tốp vanglên, giờ lành tựa như có lẽ đã đến, nhưng mà tân lang hôm nay lại không hề xuấthiện, Dạ Thiên hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt quét về phía quản gia bên cạnh.
Quảngia ra hiệu một gia đinh đến Vương Phủ xem thử, cao giọng tiếp tục hô:"Đốt pháo. . . . . ."
Nhưngpháo đốt không ngừng, cho dù là Tướng phủ gả con gái, náo nhiệt xa hoa một chútcũng dễ hiểu, chẳng qua là tân lang chậm chạp chưa tới, khiến mọi người khôngkhỏi bắt đầu hồ nghi trong lòng.
DạNguyệt Sắc tựa hồ cũng cảm thấy lúc này không khí rất quái dị, nghe người khácnhỏ giọng nói thầm: "Chẳng lẽ là Cẩm Nguyệt vương gia, đột nhiên muốnthoái hôn?"
DạNguyệt Sắc đầu mang khăn voan đưa ra cái nhìn xem thường, tài sản bản thân cũnggiao trong tay nàng rồi, nàng mới không lo hắn thoái hôn.
Chẳngqua là Nguyệt Vô Thương lúc này vẫn chưa đến, hỉ nương ở một bên vắt hết óc vừanói lời vui mừng, pháo nổ tiếng lễ nhạc không ngừng, vốn là thanh âm cực kỳ náonhiệt vui mừng, lúc này nghe tới đều có một phần miễn cưỡng lúng túng.
DạThiên càng thêm giận đến râu mép vễnh lên, chẳng lẽ Nguyệt Vô Thương muốn raoai phủ đầu Sắc Sắc nhà ông hay sao? Hừ, tức quá, con gái ông không lấy chồngcũng được.
Chungquanh người đến xem hôn lễ long trọng, trong lòng hồ nghi, nhiều người có khôngít người, bên dưới bắt đầu hét lên: "Chẳng lẽ là lần trước kiệuhoa bị đổi, thật ra thì Cẩm Nguyệt vương gia bản thân không muốn lấy Dạ tiểuthư?" Ngại vì Dạ tướng gia lạm dụng quyền lực, bất đắc dĩ mới đáp ứng táigiá một lần?
Nghethanh âm phía dưới truyền ra, Dạ Nguyệt Sắc trong lòng kích động, cầm khăn voanvén lên trên đầu, có chút khí thế hướng phíatrước ném đi, chẳng qua là khăn voan đỏ cuối cùng không có rơi trên mặt đất.
Mộtbàn tay thon dài trắng nõn đem khăn voan đỏ cầm lại, đôi mắt Dạ Nguyệt Sắc cóchút tức giận bừng bừng quét về phía người nọ, chỉ thấy Nguyệt Vô Thương mộtthân lễ phục, cười ôn nhu nhìn nàng. Không có đội ngũ rước dâu, không có kiệuhoa, không có tùy tùng, cũng chỉ có một mình hắn như vậy.
Bấtquá, những thứ này Dạ Nguyệt Sắc đều không để ý, dù sao đều là tiền của nàng,tự nhiên tiết kiệm được tương đối khá.
HỉNương (bà mối) củaTướng phủ nhìn tân lang như thếmà tới, đây là lần đầu, tiếp theo phải nói như thế nào? Dạ Thiên càng thêm bấtmãn nhìn Nguyệt Vô Thương, hắn chính là như vậy tới cưới nữ nhi bảo bối của ônghay sao?
Cònkhông đợi hỉ nương nói chuyện, Dạ Thiên nổi giận, Nguyệt Vô Thương chậm rãi đitới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói: "Sắc Sắc, hôm nay cũng không thểhối hận. . . . . ." Thế nào cũng không thể hối hận! Nguyệt Vô Thương đemkhăn voan cầm trong tay lần nữa trùm lên trên đầu Dạ Nguyệt Sắc .
DạNguyệt Sắc chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một giây kế tiếp, rơivào giữa cái ôm ấm áp của một người. Hắn cứ như vậy, ôm nàng, bước lên, trênđường phủ kín cánh hoa đào, thông đến con đường hạnh phúc sau cùng.
Hônlễ có chút lỗi thời, dọc theo đường đi chỉ có hắn và nàng, còn dư lại chẳng qualà hoa đào bay múa đầy trời, hoa đào làm chứng, Thanh Phong (giómát) làm mối.
Hônlễ của bọn họ, nhiều người hơn nữa cũng là làm đẹp, chỉ có nàng cùng hắn làđược.
Mặcdù không có kiệu cưới, không có đội ngũ rước dâu, nhưng mà ở tại thế giới namtôn nữ ti, một người đàn ông nguyện ý ôm một nữ nhân, hoa đào đầy trời làmđẹp, cũng đã rất nổi bật, là quang cảnh có một không hai.
"NguyệtNguyệt, ta rất thích. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc ở trong lòng Nguyệt VôThương nói. So với rước dâu nhàm chán phải duy trì ngồi ở trong kiệu hoacòn thú vị hơn rất nhiều. Nàng rất thích, Dạ Nguyệt Sắc hướng tới trong lòngNguyệt Vô Thương nhích lại gần, lần đầu tiên nghe tiếng tim đập rối loạn củangười nào đó, ở dưới lớp khăn voan, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
"SắcSắc, từ hôm nay nàng không có cơ hội hối hận. . . . . ." Nguyệt Vô Thươngnhẹ nhàng nói, tựa hồ đang nói với người trong ngực, cũng tựa hồ đang nói vớibản thân. Thanh âm nhẹ nhàng bị tiếng hoan hô bên đường, tiếng pháo che dấu,cho tới khi Dạ Nguyệt Sắc không nghe thấy.
DạNguyệt Sắc ở trong lòng Nguyệt Vô Thương co lại, nhỏ giọng hỏi: "NguyệtNguyệt, chàng mới vừa nói cái gì?
NguyệtVô Thương ôm nàng không nhanh không chậm đi ở trên cánh hoa đào, cánh hoa bịbước chân đạp bay trên không trung mấttrật tự, vậy mà trong mắt Nguyệt Vô Thương lúc này lại trầm tĩnh , chỗ sâutrong đôi mắt đen, mây đen cuồn cuộn rất có khuynh hướng điên cuồng thoát ra,cuối cùng tất cả đều trở về với bình tĩnh. Khóe miệng người nọ nhếch lên, lúcnày đã khôi phục thái độ bình thường trước kia, ôn nhu nói: "không có gì.. . . . . Nàng thích là tốt rồi!"
NguyệtVô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc ở trong ngực ôm càng chặt hơn, vững bước hướng tớiVương Phủ. Gò má Dạ Nguyệt Sắc dính vào trên ngực Nguyệt Vô Thương, nghe tiếngthình thịch nổi lên mạnh mẽ, nổi lên mãnh liệt như vậy, tựa hồ đem trái tim củanàng cũng hòa nhịp cộng hưởng, một tiếng rồi lại một tiếng, hai loại bất đồngnhảy lên cuối cùng dung hợp hài hòa cùng một chỗ, càng thêm có lực
Tậptục đón bình minh tiễn hoàng hôn, Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc đi một vòngkinh thành, từng bước đi vững chắc, cho đến lúc hoàng hôn. Cuối cùng đã tớiVương Phủ, mọi người trong vương phủ đứng ở cửa, nhìn Nguyệt Vô Thương cứ nhưvậy đem tân Vương phi ôm trở về, mặc dù cảm thấy không hợp lí, thế nhưng chuyệnngười cao hứng, làm gì có chỗ cho bọn hắn xen vào.
Mãicho đến đại sảnh đường, Nguyệt Vô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc ở trong ngực đểxuống, rút cuộc quản gia bên cạnh đưa tới dây đồng tâm kết, mỗi người cầm mộtđầu.
NguyệtVô Thương chỉ là nhàn nhạt mà nhìn lướt qua Thái hậu chẳng biết tới lúc nào,còn có nam tử trung niên trang phục dị tộc đến xem lễ trong đám người. Muốnquản gia ra hiệu bắt đầu hôn lễ.
Tiếnglễ nhạc vang lên, phía ngoài tiếng pháo không ngừng, người chủ hôn bắt đầu làmchủ hôn.
Lạyhết Thiên Địa, chính là lạy cha mẹ, về lý mà nói Thái hậu nuôi dưỡng NguyệtVô Thương thành người, lạy cha mẹ nên lạy bà cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng khingười chủ hôn đọc đến: "Nhị Bái Cao Đường", không khí trong sân độtnhiên trở nên tĩnh lặng như tờ.
Bêncạnh Nguyệt Vô Thương không có động tĩnh, Dạ Nguyệt Sắc tự nhiên chỉ có thể làmtheo, nhưng mà trên sảnh đường hai đạo tầm mắt cực kỳ mãnh liệt, đồng dạng lạnhlẽo, đồng dạng sắc bén, khiến người chủ hôn điều khiển chương trình nơm nớp losợ nà đổi thành : "Nhị bái Thái hậu!"
Haingười cuối cùng khom lưng thi lễ một cái, cho đến khi bái phu thê, Dạ NguyệtSắc được người dắt đưa vào động phòng. Lòng bàn tay ấm áp có lực, rất có antoàn cảm giác, Dạ Nguyệt Sắc chậm rãi cười cười, cùng hắn sóng vai đi về hướngtân phòng, chẳng qua là tâm nhảy thình thịch, có chút khẩn trương.
DạNguyệt Sắc có chút nhàm chán ngồi ở trên giường, ở trong viện đứng một ngày,lúc này có chút mệt mõi không chịu nổi, nằm ở đầu giường ngủ thiếp đi.
Bóngđêm dần tối, buổi tối đầu mùa đông ở kinh thành cũng là gió lạnh thấu xương,mặc dù trong phòng để không ít chậu than. Nhưng mà Dạ Nguyệt Sắc vẫn bị đau đớnnơi bụng từng trận đứt quãng truyền tới làm tỉnh, cau mày, mở ra ánh mắt buồnngủ nhập nhèm, một tay vén lên khăn voan phủ lên trên đầu, một tay ôm bụng, từtừ đứng lên.
Trongphòng cũng không có những người khác,bởi vì tân phòng ở lầu các nhiều khúc trong hành lang dài, người bình thườngkhông vào được, giống nhau người bình thường cũng không được ra.
Cửaphòng đột nhiên bị đẩy ra, một làn hương thơm hoa đào đẹp và yên tĩnh xen lẫnmùi rượu bay vào chóp mũi Dạ Nguyệt Sắc, mơ mơ màng màng ngước đôi mắt lên,nhìn Nguyệt Vô Thương một thân đỏ thẫm lúc này đã đóng cửa lại, hướng về phíanàng đi tới.
Quanhthân đỏ thẫm khiến da hắn được xưng trắng lại càng thêm trắng, một đôi mắt đầytình tứ như sông Giang Nam đemDạ Nguyệt Sắc bao vây trong đó, Dạ Nguyệt Sắc cứ chìm trong siuy nghĩ như vậy,cho đến khi rơi vào chiếc ôm ấm áp có hương hoa đào xen lẫn mùi rượu.
Cứ ômnhư vậy một lúc lâu, không thấy Nguyệt Vô Thương nói chuyện, Dạ Nguyệt Sắc caumày nhẹ giọng kêu: "Nguyệt Nguyệt. . . . . ." Mặc dù nàng đã kết hôn,nhưng ôm như vậy cũng không phải là chuyện hay a.
NguyệtVô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc đẩy ra chút ít, một đôi mắt hoa đào mê tình, nhìncặp mắt Dạ Nguyệt Sắc, tựa hồ muốn xuyên thấu qua đôi mắt của nàng nhìn ở bêntrong lòng của nàng.
Hômnay nàng là thê tử của hắn, bất kể quá trình như thế nào, nhưng là vào giờ phútnày nàng rốt cuộc khiến cho hắn , chẳng qua là. . . . . . Nguyệt VôThương con ngươi dần dần u ám,cứ như vậy nhìn Dạ Nguyệt Sắc, cũng không nói chuyện.
Nhưvậy không khí có chút trầm mặc, khiến Dạ Nguyệt Sắc luôn luôn nói nhiều bịNguyệt Vô Thương nhìn mãi có chút không quen, chỉ cảm thấy Nguyệt Vô Thương hômnay thật kỳ quái, yếuớt mở miệng: "Nguyệt.. . . . ."
Vậymà chữ Nguyệt cònlại chưa nói ra miệng, đôi môi đỏ mọng liền bị người chiếm lấy, vội vàng hôngiống như cuồng phong bạo vũ xâm nhập, không có gián đoạn đánh úp về phía DạNguyệt Sắc, ùn ùn kéo đến khiến trong đầu Dạ Nguyệt Sắc một điểm trấn tĩnh duynhất cũng biến mất rất nhanh. Đôi tay bất lực nắm vạt áo bên hông Nguyệt VôThương, ngước đầu thừa nhận hắn hôn
Hôntừ đôi môi, gương mặt, vành tai đi thẳng tới cổ. Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấyNguyệt Vô Thương lúc này cùng bình thường khác nhau rất lớn, hôn thật dồn dập,rất khẩn cấp, khiến cho nàng không hề có lực chống đỡ.
Haicánh tay Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc nhấc lên, sau đó kéo cái mông củanàng, làm cho nàng vừa vặn có thể cao ngang cùng hắn. Đột nhiên chỉ cảm thấythân thể chợt nhẹ, cả người lơ lửng, theo bản năng đem đôi tay quấn lên cổ củaNguyệt Vô Thương, từ từ mở hai mắt ra, hai mắt nhìn vào đôi mắt màu đen củaNguyệt Vô Thương, nhẹ nhàng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, chàng làm sao vậy?"
DạNguyệt Sắc chỉ cảm thấy hắn nâng tay của nàng, từ từ chuyển động vuốt ve, nhiệtđộ nơi lòng bàn tay, nóng rực tựa hồ xuyên thấu qua y phục thật dầy, cũng đemnàng cả người thiêu đốt nóng lên.
NguyệtVô Thương đem mặt tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc, đôi môi mềm mại ngậm lấy vànhtai trắng muốt, thanh âm mờ ám khàn khàn, mang theo một tia dụ dỗ, một tia đầuđộc, nhẹ nhàng ở vang lên bên tai Dạ Nguyệt Sắc :"Nương tử, gọi phu quân”
Độngtác trên tay không có bởi vì nói chuyện mà dừng lại, Dạ Nguyệt Sắc mềm nhũn rơivào trong ngực Nguyệt Vô Thương, một đôi mắt long lanh ánh nước càng phát mêly, khí lực quanh thân cũng hoàn toàn bị rút đi, đầu óc càng thêm không có nănglực suy tư.
NguyệtVô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc không nói lời nào, trên tay khẽ thêm lực đạo, mộttiếng nỉ non du dương, hô hấp nóng bỏng của người nọ phun vào ở bên trong lỗtai, khiến cả người Dạ Nguyệt Sắc run lên, tuy rằng người nọ nói như vậy mà lờinói vẫn vang lên bên tai, rất mê hoặc, rất mê người: "Nương tử, gọi phu quân.. . . . ."
Phuquân? ! Mặc dù họ đã thành thân cũng có vợ chồng chi thực, chỉ bất quá độtnhiên muốn thay đổi cách gọi, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy rất không quen, mộtánh mắt tội nghiệp nhìn Nguyệt Vô Thương, cắn cắn môi dưới, nàng biết mỗi khi nànglộ ra vẻ mặt như thế, hắn cũng sẽ thỏa hiệp. Dạ Nguyệt Sắc thừa nhận, ở mức độnào đó mà nói, đây là cũng bởi vì hắn cưng chìu nàng như thế, cho nên nàng mớicó thể không kiêng sợ đối với hắn lộ ra vẻ mặt như vậy.
Thayvào đó chính là vẻ mặt lần đầu tiên mất đi hiệu lực, tay Nguyệt Vô Thương dầndần dịch vào bên trong, giống nói như một ca khúc kích thích thần kinh yếu ớtmà nhạy cảm của nàng, nhẹ áp sát, mân mê trìu mến vuốt ve đầy dụ dỗ, cho đếnkhi Dạ Nguyệt Sắc hóa thành một vũng nước, thanh âm ôn nhu có thể tràn ra nướcvẫn như cũ kiên trì không ngừng vang lên: "Nương tử, gọi phu quân. . . . .."
DạNguyệt Sắc cắn cắn môi dưới, nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, tội nghiệp nhìnNguyệt Vô Thương, hắn lại khi dễ nàng! Vậy mà ngón tay hắn kích thích, khiếncho nàng cả người tê dại, ngứa ngáy cực kỳ khó chịu, vậy mà nam nhân đáng chếtnày, từng lời từng lời đối với nàng dụ dỗ nói: "Nương tử, gọi phu quân. .. . . ."
Namnhân đáng chết, không thể đùa một chút sao!
DạNguyệt Sắc đôi tay vừa dùng lực, đem gương mặt tuấn tú của Nguyệt Vô Thương kéođến trước mắt, đôi môi hung hăng đụng vào, cắn đôi môi mềm mại kiagiống như bôi vào thạch hoa quả,câu dẫn người, nàng cũng sẽ làm! Mặc dù hôm đó chỉ lật vài tờ Xuân Cung Đồ,nhưng dường như cũng học không ít.
Họcngười nọ giống như một loại lông vũ mân mê, đôi tay nhỏ mềm yếu không xương, đitới trước ngực Nguyệt Vô Thương, nắm được vị trí nhô ra kia, hung hăng nhéo mộtcái, người nào đó ứng phó không kịp, kêu đau một tiếng tràn ra nơi cổ họng.
Kếtquả là, Dạ Nguyệt Sắc trả thù ở trên người Nguyệt Vô Thương, nhưng lại đốt thêmngọn lửa một đám lại một đám. Nhìn đôi mắt Nguyệt Vô Thương càng ngày càng mờ,Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy đột nhiên có chút hối hận, yếu ớt nói: "NguyệtNguyệt, ta đùa thôi. . . . . ."
Đáplại nàng chính là một tiếng "rầm", quanh thân áo cưới màu đỏ tươitrong nháy mắt bị phá vỡ thành mảnh vụn, kể cả trên người Nguyệt Vô Thương cũngvậy, mảnh vụn màu đỏ rơi xuống đầy đất, chặn lại tầm nhìn cuả Dạ Nguyệt Sắcnhìn Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc chỉ biết là ánh mắt của Nguyệt Vô Thươngrất nóng, rất mãnh liệt.
Mộtgiây tiếp theo, cả người bị căng cứng, hắn cùng với nàng dung hợp lại với nhau.
Thiếptự vô lực, mặc cho Lang quân rong ruỗi.
DạNguyệt Sắc chỉ cảm thấy giống như đang phiêu diêu trên thuyền nhỏ xốc xếch, lạithật giống như ở trên xe ngựa lắc lư chạy vội vàng. Người nọ một tiếng lại mộttiếng uy hiếp quyến rũ thì thầm nói: "Nương tử, gọi phu quân. . . . .."
Hànhhạ ngọt ngào, biến đổi đa dạng, Dạ Nguyệt Sắc trong hỗn loạn giống như chỉ cảmthấy những cảnh tượng như vậy quen thuộc, không phải là cảnh tượng trong XuânCung Đồ nàng đè ở dưới cái gối sao? Thì ra là bị hắn thuận tiện đem đi, tronglòng Dạ Nguyệt Sắc xúc động phẫn nộ, chuẩn bị hỏi một chút, thế nhưng nói khôngra một lời.
Sauđó tất cả suy nghĩ lại bị gió lốc xông tới mặt che dấu, chỉ có thể vô lực thừanhận lắc lư càng ngày càng gấp rút, cả người co rúc thành bộ dáng con tôm nhỏgiắt trên người của Nguyệt Vô Thương, âm thanh khàn khàn: "Nguyệt Nguyệt,đừng. . . . . ."
"Được,kêu ta là phu quân, gọi ta phu quân. . . . . ." Đáp lại hắn chính là hôhấp không ổn định.
"Phu,phu quân, đừng. . . . . . Dừng lại. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc đỏ mặt giốngnhư tôm bóc vỏ nấu chín không nhịn được gió lốc quá kịch liệt, rốt cuộc thìthỏa hiệp.
Đừngdừng lại? ! Đôi mắt Nguyệt Vô Thương thêm mờ ám, thanh âm mị hoặc vang lên bêntai Dạ Nguyệt Sắc : "Như nàng mongmuốn!"
Đêmqua đột nhiên mưa to gió lớn, thuyền chỉ có thể trở về muộn.
Buổitrưa ngày thứ hai qua đi, Dạ Nguyệt Sắc miễn cưỡng mở ra hai mắt, chuyện thứnhất chính là bắt được tay của người nào đó không an phận, cả người vô lực,quanh thân chua xót đau đớn, vẫn như cũ hổn hển tức giận mắng to: " Ngươi,tên lường gạt!
"Talừa nàng khi nào. . . . . ." Nguyệt Vô Thương tinh thần hăng hái, tiếp tụchoạt động trên da thịt như hoa như ngọc.
DạNguyệt Sắc Sắc mặt càng đỏ, nàng cho là hôm qua chỉ cần gọi hắn"Phuquân" sẽ sống yên ổn, nào ngờ không có chấm dứt! Nguyệt Vô Thương nhìnkiều thê thẹn thùng, lơ đễnh đưa tay đi xuống tìm tòi, sau đó vươn tay ra vừanhìn, tà mị cười một tiếng, vậy mà trong phút chốc sắc mặt liền thay đổi. . . .. .