Ngày gặp lại Hạ Đào, Khúc Nam rất muốn tức giận một trận, nhưng trước mặt Hoàng thượng, hắn đành phải nhịn xuống.
Lợi dụng Hoàng thượng đi vào bên trong thăm Hoàng hậu, bên ngoài hắn nghe lệnh chặn lại Hạ Đào, cũng là trong lòng hắn muốn nói chuyện riêng với nàng.
Hạ Đào vẫn rất nhỏ nhắn xinh xắn, có phần nhát gan, như một cô nương đơn thuần ngốc nghếch.
Chỉ là nàng ngốc thật, ngốc đến Khúc Nam nghiễn răng nghiến lợi.
"Khúc thị vệ, ngài tránh ra cho ta." - Hạ Đào giận dữ vì bị Khúc Nam chặn lại.
Khúc Nam nắm lấy cổ tay Hạ Đào, kéo ra ngoài sân.
"Ngươi... ngươi vậy mà dám trốn theo Hoàng hậu nương nương." - Khúc Nam không kìm nén được cơn tức giận.
Hạ Đào phồng má: "Ta đi theo chủ tử của ta, ngươi vì cái gì tức giận với ta."
Khúc Nam nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng trước kia đi theo Phong Thiên Tước hắn đã nói với nàng, sau khi quay về sẽ xin Phong Thiên Tước ban hôn cho hắn, nàng lúc đó còn cười gật đầu.
Vậy mà quay mặt một cái, nàng ta cùng Hoàng hậu mất tích không một lời cáo từ.
"Hạ Đào, ta đã nói sẽ xin Hoàng thượng ban hôn." - Khúc Nam gầm lên giận dữ: "Trước đó ta đã nói với phụ mẫu, họ đều đồng ý với hôn sự này... còn ngươi thì sao, ngươi rõ ràng đã gật đầu, vậy mà ngươi lại bỏ trốn, ngươi còn nói ta vì cái gì tức giận."
Hạ Đào tỏ ra kinh ngạc: "Khúc thị vệ, Hoàng thượng ban hôn cho ngươi, phụ mẫu người đồng ý hôn sự thì liên quan gì đến ta... ta cũng không phải nương tử..."
Hạ Đào nói đến đây, bỗng nhiên nhận ra cái gì đó.
Lần đó nàng đang ở Thịnh Đình Viên lo lắng cho Tô Tử Nguyệt, Khúc Nam đến nói với nàng hắn lần này thành công sẽ quay về xin ban hôn, nàng còn nghĩ hắn muốn cưới thê tử, nghĩ tuổi hắn cũng không còn nhỏ, cần cưới thê tử về lo hậu viện, nên nàng mỉm cười gật đầu tán thành.
Nhưng bây giờ, hắn tức giận như vậy, không lẽ là...
Nàng to tròn hai mắt, không khỏi nhìn ra trong ánh mắt chứa sự kinh hãi, không thể tin được: "Khúc thị vệ, ngươi...
ngươi...ngươi..."
Ngươi... đến nửa ngày, Hạ Đào cũng không dám nói ra suy nghĩ điên rồi của nàng.
"Ngươi thật sự không biết người ta muốn ban hôn là ai sao?" - Trong giọng nói Khúc Nam không giấu nỗi thất vọng.
Hạ Đào cắn môi, nàng tất nhiên là đã đoán ra, nhưng nàng không thể tin được một nam nhân như Khúc Nam, khi ở Vương phủ là cận vệ thân cận nhất Chấn Hưng Vương, hiện tại lại là người đứng đầu Cẩm Y Vệ... nam nhân như vậy, sao lại muốn cưới một nô tỳ nhỏ bé không cha không mẹ như nàng làm thê tử.
Khúc Nam nhìn Hạ Đào cắn môi cuối đầu, rất lâu cũng không đáp.
Hắn bước tới một bước, Hạ Đào vội lùi lại một bước.
"Là ngươi trêu chọc ta trước." - Khúc Nam nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ta... ta chọc ngươi khi nào." - Hạ Đào vô tội nói.
Khúc Nam nhớ lần đó hắn bị thương ở vai, đến tìm Tô Tử Nguyệt xem bệnh, sau đó mỗi tối Hạ Đào đều mang rượu thuốc đến xoa vai cho hắn, còn nói là do nàng đặc biệt học từ Tô Tử Nguyệt.
Nếu nàng không để ý hắn, thì sao phải quan tâm đến vết thương của hắn?
Có lần Tô Tử Nguyệt sai Hạ Đào mang bánh tới thư phòng của Phong Thiên Tước, lúc đưa bánh cho Khúc Nam lại hỏi hắn có muốn nếm thử không, nàng lần sau sẽ mang cho hắn.
Nếu nàng không có tình ý với hắn, sao lại muốn cho hắn bánh?
"Hạ Đào, vậy lần đó ngươi gật đầu, chính là muốn chúc phúc ta lấy cô nương khác." - Khúc Nam lại bước lên một bước, nhìn chằm chằm Hạ Đào: "Ngươi tự hỏi lòng mình, ta lấy nữ nhân khác, ngươi vui vẻ sao?"
Hạ Đào lùi lại một bước, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt nóng bỏng của Khúc Nam: "Ta...ta..."
"Phụ thân ta cũng chỉ có một nương tử là mẫu thân ta, sau này ta cũng sẽ giống phụ thân ta." - Khúc Nam bỗng nhiên nói: "Hạ Đào, sau khi quay về kinh thành, ta sẽ xin Hoàng thượng ban hôn, xin phép Hoàng hậu gả nàng cho ta, nàng có đồng ý không?"
Hạ Đào còn chưa kịp trả lời, Phong Thiên Tước đã từ cửa bước ra, hướng vào cửa quỳ gối.
Khúc Nam cùng Hạ Đào đều hoảng hốt, quên cả trả lời mà chạy về phía Phong Thiên Tước.
Dù Khúc Nam khuyên ngăn ra sao, Phong Thiên Tước đều một mực quỳ ở đó.
Khúc Nam kể cho Hạ Đào nghe về những gì đã xảy ra những tháng qua.
Phong Thiên Tước hối hận, không giữ lại Lâm Thiên Nhu.
Ngày thứ mười Tô Tử Nguyệt rời đi, Phong Thiên Tước đến tìm Lâm Thiên Nhu.
Lâm Thiên Nhu nhìn thấy hắn mà giật cả mình, trước mắt nàng ta vẫn là Phong ca ca sao? Hắn đầu tóc rối bời, thân thể cường tráng cao lớn lại trở nên gầy gò, toàn thân đều nồng đậm mùi rượu.
Lâm Thiên Nhu oán hận, vì cái gì Phong Thiên Tước lại không quên được Tô Tử Nguyệt.
Tô Tử Nguyệt có cái gì tốt? Lại còn tự cho mình đúng, nàng cho là nàng đi, người khác sẽ nhớ thương nàng cả đời sao?
Nhưng Phong Thiên Tước chính là nhớ thương Tô Tử Nguyệt cả đời, không cho Lâm Thiên Nhu bất cứ ý niệm nào xen vào.
Phong Thiên Tước nói: "Lâm Thiên Nhu, ta hối hận! Tại sao ta phải thương hại ngươi? Ngươi có cái gì đáng để ta thương hại? Ngươi mưu sát tổ mẫu, dùng kế hãm hại Tử Nguyệt, khi ta không có ở đây chạy đến trước mặt Tử Nguyệt châm ngòi ly gián, ngươi vì muốn đạt được mục đích, dùng bất cứ thủ đoạn! Ngươi thậm chí còn cố ý giả điên giả dại, để lấy lòng thương hại của ta, vì cái gì, để ta tổn thương Tử Nguyệt, để nàng nản lòng thoái chí, nàng đi, ngươi rốt cuộc rất vui vẻ đúng không?"
Lâm Thiên Nhu sợ hãi run rẩy, mọi thứ đều đã bị Phong Thiên Tước tra ra.
Phong Thiên Tước lại nói: "Lâm Thiên Nhu, ta mệt mỏi, tình nghĩa giữa chúng ra một lần nữa đã bị người làm cho mất sạch, về sau, ngươi cùng thái tổ mẫu Thanh Đăng Cổ Phật phần đời còn lại đi."
Lâm Thiên Nhu dù có điên cuồng cầu xin ra sao, Phong Thiên Tước cũng không nhìn nàng ta lấy một lần nào nữa, quay đầu rời đi.
Mấy tháng qua, Phong Thiên Tước cho người đi khắp nơi tìm người, dù là đến Sở Ninh, cũng không tìm được tung tích của nàng.
Đến khi hắn dương như rơi vào tuyệt vọng, không còn chống đỡ nổi, ông trời dường như đã lắng nghe lời cầu khẩn của hắn, cuối cùng cũng có người mang tin tức của Tô Tử Nguyệt về.
Tin tức này, không chỉ một mình Phong Thiên Tước vui, mà Khúc Nam cũng cực kỳ kích động
Vậy nên, Hạ Đào liền cảm động với tình cảm của Phong Thiên Tước, lại có một chút lòng riêng mà khuyên nhủ Tô Tử Nguyệt tha thứ cho Phong Thiên Tước.
Lúc này, Tô Tử Nguyệt đã chịu đi ra ngoài, đứng trước Phong Thiên Tước hỏi một câu như vậy.
Phong Thiên Tước ánh mắt ngập tràn hy vọng, đầy ôn nhu, nhưng giọng nói đã khàn đi: "Nguyệt nhi, dùng cả đời hầu hạ dưới chân nàng, có được không?