"Nguyệt nhi, là ta sai, ta không nên quên đi lời ta đã hứa với nàng. Nguyệt nhi, nàng đánh ta, mắng ta khốn nạn liền tốt, đừng xa cách ta." - Phong Thiên Tước không còn cách nào ngăn được nỗi nhớ nhung, bước đến nắm lấy cánh tay Tô Tử Nguyệt: "Nguyệt nhi, ta không thu nhận bất cứ nữ nhân nào, ta chỉ yêu một mình nàng, từ khi nàng rời bỏ ta, ta mới biết ta đã khiến nàng đau lòng... Nguyệt nhi, ta hối hận... ta không nên mềm lòng thương hại Lâm Thiên Nhu, ta không nên tổn thương nàng... Nguyệt nhi, cho ta cơ hội sửa sai, có được không?"
Tô Tử Nguyệt nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Phong Thiên Tước, giọng nói bình tĩnh không chút lay động: "Hoàng thượng, một lần bất tín vạn lần bất tin. Thiên hạ này là của ngài, ngài muốn hậu cung ba ngàn giai lệ đều được, hà cớ gì phải khăng khăng tìm ta."
Phong Thiên Tước lắc đầu: "Nguyệt nhi, ta chỉ yêu mình nàng. Nàng mang thai, ta muốn ngày ngày bên cạnh chăm sóc nàng, có được không?"
Tô Tử Nguyệt đứng lên, nhìn ra tán cây ngoài cửa số: "Hoàng thượng, mời ngài quay về kinh thành, chúng ta ngay từ đầu đã không cùng con đường."
Từ đầu Phong Thiên Tước đã muốn đạt được vị trí đứng đầu thiên hạ, là vị vua cao cao tại thượng.
Còn nàng, nàng không muốn bị gò bó chốn thâm cung, không muốn kiếp chung chồng, càng chán ghét những đấu đá giành giật một kẻ không xứng đáng với tình yêu của nàng.
Phong Thiên Tước không bỏ cuộc: "Nguyệt nhi, ta xin thề, chúng ta sẽ mãi mãi một đời, một kiếp, một đôi... nếu
Phong Thiên Tước ta trái lại lời thề, chết không toàn thây, đời đời thóa mạ..."
"Hoàng thượng, ta không phải nữ tử thường tình, ta không tin vào lời thề. Ta mệt mỏi, mời ngài ra ngoài, mau chóng quay về kinh thành, từ nay về sau, không cần gặp lại." - Tô Tử Nguyệt xoay người đi đến giường tre, nằm xuống, xoay người vào bên trong.
Phong Thiên Tước cười tự giễu, nàng đã phải thất vọng đến nhường nào.
"Nguyệt nhi, nàng nghỉ ngơi đi, ta biết lỗi này của ta rất lớn, ta sẽ nhận lỗi với nàng."
Nói xong, Phong Thiên Tước bước ra ngoài, ở giữa sân, hai chân quỳ xuống, hướng vào cửa.
Khúc Nam và Hạ Đào ở bên ngoài, nhìn thấy cảnh này liền cả kinh, Khúc Nam nhanh chóng chạy đến quỳ phía sau Phong Thiên Tước: "Hoàng thượng, người không thể..."
Phong Thiên Tước lắc đầu: "Ngươi không cần quỳ, là trẫm có lỗi với nàng, trẫm tự nguyện chịu phạt."
Hạ Đào run rẩy sợ hãi, vội vàng chạy vào phòng ngủ của Tô Tử Nguyệt báo tin.
Tô Tử Nguyệt có chút kinh ngạc, không nghĩ Phong Thiên Tước lại làm đến mức này, nhưng chỉ nhàn nhạt đáp:
"Mặc kệ đi, một kẻ luôn là bề trên, ăn khổ một chút liền chịu không nổi, sẽ rất nhanh bỏ cuộc."
Phong Thiên Tước quỳ ròng rã một ngày một đêm, Hạ Đào sốt ruột mang bánh nước đưa cho Khúc Nam đưa tới.
Phong Thiên Tước chỉ uống ngụm nước, còn lại không chạm vào bất cứ thứ gì.
Tô Tử Nguyệt vẫn ở trong phòng, không xuất hiện.
Ngày thứ hai, Hạ Đào hai mắt đỏ hoe chạy vào phòng Tô Tử Nguyệt nói: "Tiểu thư, Hoàng thượng đã hai ngày quỳ ở đó, không ăn bất cứ thứ gì, toàn thân như là sắp không chịu nổi. Tiểu thư, người hay là tha thứ cho Hoàng thượng đi."
Tô Tử Nguyệt trong lòng có chút không nỡ, cộng thêm tiểu tổ tông biết nàng đang hành phụ thân hắn, lại suốt ngày nháo, làm nàng mệt muốn chết.
Lại thêm Hạ Đào, cứ nửa giờ lại chạy vào nài nỉ nàng tha thứ cho Phong Thiên Tước.
Nhưng lòng Tô Tử Nguyệt không dám lần nữa đặt lòng tin lên một nam nhân cổ đại, đã vậy, hắn hiện tại là đế vương.
Đế vương dù chung tình, nhưng vì thế lực triều chính, sẽ lập các con gái của đại thần làm phi tử, lúc đó Phong Thiên Tước có thể giữ được lời thể sao?
Đêm mùa đông.
Hạ Đào đốt than sưởi ấm cho Tô Tử Nguyệt.
"Bên ngoài, vẫn chưa đi sao?" - Tô Tử Nguyệt mặc một áo lông dày, nhìn ra cửa sổ hỏi.
Hạ Đào gương mặt đau lòng: "Vẫn còn chưa đi, tiểu thư, bên ngoài lạnh như vậy, Khúc thị vệ nói, mấy tháng tiểu thư rời đi, Hoàng thượng buổi sáng lên triều, sau đó xem tấu chương, cả ngày đắm chìm trong quốc sự, chẳng buồn ăn uống, đêm đến lại nhốt mình trong phòng, uống rượu đến say khướt."
"Có một lần, Thái hậu nhìn thấy Hoàng thượng gầy gò xanh xao, truyền thái y đến, biết người một ngày chẳng ăn uống được gì, chỉ lắc đầu, nói đây là tâm bệnh."
"Thái hậu cũng đau lòng đổ bệnh, người cũng biết sức khỏe của Thái hậu vốn yếu ớt."
Tô Tử Nguyệt thở dài: "Ngươi và Khúc thị vệ thân nhau từ khi nào?"
Hạ Đào vội đỏ mặt: "Tiểu thư..."
Tô Tử Nguyệt hơi cười: "Được rồi, Khúc Nam còn nói cái gì?"
"Khúc thị vệ nói vài ngày trước Hoàng thượng bị nhiễm phong hàn, cả đêm nóng lạnh, mơ mơ màng màng cứ gọi mãi tên của tiểu thư. Cho đến khi có người đến báo có tin tức của tiểu thư, Hoàng thượng lập tức tỉnh lại, ngày đêm không nghỉ ngơi đi tìm người."
Tô Tử Nguyệt nghe vậy, nghĩ đến hắn vừa nhiễm phong hàn, lại quỳ bên ngoài trời lạnh hai ngày, thật sự là không muốn mạng.
Nàng bước ra khỏi phòng ngủ, len lén nhìn nam nhân đang quỳ bên ngoài, bỗng nhiên tuyết đầu mùa lại rơi, nàng chợt nhớ đến trận tuyết đầu mùa năm trước.
Đó cũng là lần đầu tiên hai người dành cho nhau tình cảm chân thành nhất.
"Tiểu thư, người cũng biết Hoàng thượng là một nam nhân cao cao tại thượng, bây giờ lại hạ mình cầu xin được sự tha thứ, lại nói ngài ấy cũng không giữ lại Lâm Thiên Nhu, trong triều đình bao nhiêu đại thần muốn đưa con gái tiến cung đều bị Hoàng thượng từ chối, Hoàng thượng thật sự một mực chờ đợi người." - Hạ Đào hai mắt ửng đỏ nhìn ra bên ngoài: "Tiểu thư, Hoàng thượng không ăn quỳ ở đó, Khúc thị vệ cũng một mực quỳ phía sau, không ăn không uống."
Tô Tử Nguyệt: "..."
Thì ra cô nương này nói nhiều như vậy, là có mục đích.
Hạ Đào che dù, Tô Tử Nguyệt đi phía trước, hai người bước ra khoảng sân nhỏ trước căn nhà nhỏ.
Lúc này trên người Phong Thiên Tước đã bị phủ rất nhiều bông tuyết, đôi môi hắn tái nhợt, gương mặt tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, lung lay như sắp đổ.
Phong Thiên Tước ngước mắt nhìn Tô Tử Nguyệt, đôi mắt u ám sáng lên như có thêm hy vọng.
"Phong Thiên Tước!" - Tô Tử Nguyệt mím môi, đôi mắt nhìn Phong Thiên Tước, đã vơi đi ba phần xa cách: "Ngươi lấy gì để ta có thể tin ngươi lần nữa đây?