Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người

Chương 47: Đại Kết Cục: Tự Do Tự Tại.



"Chàng đứng lên đi, đường đường là hoàng đế, chàng quỳ dưới chân ta, sao ta gánh nổi." - Tô Tử Nguyệt đưa tay về phía Phong Thiên Tước.

Phong Thiên Tước nắm lấy tay Tô Tử Nguyệt, giống như bao nhiêu nhung nhớ dồn vào lòng bàn tay.

Bỗng nhiên, bàn tay Tô Tử Nguyệt siết chặt lấy tay Phong Thiên Tước, sắc mặt trắng bệch, một tay đỡ lấy bụng lớn: "Không xong, Hạ Đào, mau đi gọi bà đỡ."

Phong Thiên Tước vội vàng đứng lên, nhưng quỳ quá lâu hai chân tê rần, lung lay một chút, vô cùng xấu hổ nhìn

Tô Tử Nguyệt đau đớn.

Hạ Đào nhanh chân đỡ lấy Tô Tử Nguyệt đi vào, bên này Khúc Nam cũng chật vật đỡ Phong Thiên Tước theo sau.

Bà đỡ vì đã nhận tiền của Tô Tử Nguyệt từ trước nên nghe tin đã rất nhanh chạy tới.

Hạ Đào một bên chuẩn bị nước nóng, khăn sạch, chuẩn bị cho Tô Tử Nguyệt sinh con.

Phong Thiên Tước nghe thấy tiếng kêu gào đau đớn của nàng, trong lòng như lửa đốt, đi qua đi lại, cuối cùng không nhịn được mà đi vào bên trong.

Tô Tử Nguyệt nằm trên giường, đầu tóc đã sớm ướt đẫm mồ hôi, đôi môi trắng bệch tràn ra những tiếng rên đau.

Phong Thiên Tước chinh chiến bao nhiêu trận, đầu rơi máu đổ thấy không hề ít, nhưng bây giờ nhìn thấy thê tử chịu khổ, hắn liền nhìn bà đỡ nói: "Sao lại đau đớn như vây? Có biện pháp gì không? Nếu có thể khiến thê tử của ta không đau đớn, ngàn vạn lượng vàng đều có thể cho ngươi."

Nếu không phải sản phụ đang đau đớn, bà đỡ đã xem chút bật cười: "Vị đại gia này, sinh con làm sao có thể không đau đớn, nữ nhân nào sinh con cũng phải thụ đau đớn này."

Bà đỡ lại đưa tay sờ sờ bụng lớn của Tô Tử Nguyệt, không hề biết thân phận của Phong Thiên Tước nói: "Ngươi vẫn là nên ra ngoài chờ, một lát nữa Tô nương tử sinh con... ngươi ở đây chỉ vướng bận tay chân."

Phong Thiên Tước không quan tâm đến thái độ vô lễ của bà đỡ, quỳ gối đầu giường, nắm thật chặt tay Tô Tử Nguyệt, nhỏ giọng: "Nguyệt Nguyệt, thật xin lỗi, là ta hại nàng, nàng nhất định chịu đựng một chút, hài tử sinh ra, ta nhất định sẽ tận tình hầu hạ nàng, đời này sẽ không khiến nàng chịu bất cứ ủy khuất nào."

Tô Tử Nguyệt mở mắt, trong miệng đang ngặm khăn, nên không thể mắng mười tám đời nhà lũ nam nhân, đau chết nàng.

Phong Thiên Tước một tay cầm lấy tay nàng đưa môi hôn xuống, một tay dùng khăn lau đì mồ hôi trên trán nàng, hắn hận không thể thay thế sự đau đớn của nàng, nhưng hắn sẽ luôn ở bên cạnh nàng, không để nàng thất vọng và cô đơn.

Hạ Đào mang vào một chén nước, Phong Thiên Tước cẩn thận ôm đầu Tô Tử Nguyệt đút cho nàng.

"A Tước, nơi này chàng ở không tốt, vẫn là nên đi ra ngoài." - Tô Tử Nguyệt vẫn có chút truyền thống.

Phong Thiên Tước gật đầu, hôn lên trán Tô Tử Nguyệt, sau đó đứng lên nhìn bà đỡ nói: "Ngươi cố gắng để cho mẹ con nàng bình an, ta sẽ thưởng cho ngươi một ngàn lượng vàng."

Bà đỡ nghe xong, cảm giác bản thân sắp phát tài tới nơi, vui vẻ gật đầu.



Phong Thiên Tước lo lắng không ngừng, hắn từng nghe nói cửa sinh là cửa tử... nếu hắn biết sinh con khiến.

Nguyệt nhi cực khổ như vậy, hắn thà không có hài tử.

Phong Thiên Tước đi đi lại lại bên ngoài mấy canh giờ, trời đã bình minh tản sáng, trong phòng sinh truyền ra một tiếng hài tử khóc lớn, Phong Thiên Tước vừa chạy đến cửa, nghe tiếng bà đỡ vang lên: "Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thiếu gia."

Phong Thiên Tước xông vào phòng sinh, nhìn Tô Tử Nguyệt nằm trên giường nhắm mắt kinh hãi, chạy đến ôm lấy

Tô Tử Nguyệt khóc nghẹn: "Nguyệt nhi, nàng làm sao? Nguyệt nhi, đừng bỏ ta..."

Bà đỡ: "..."

Hạ Đào: ".."

Bà đỡ thở dài: "Đại gia, Tô nương tử chỉ là quá mệt mỏi nên ngủ mất. Ta là bà đỡ giỏi nhất vùng này, có ta, làm sao có thể để cho Tô nương tử xảy ta chuyện." - Nói ra vẫn là không quên khoe thành tích.

Hạ Đào vội lên tiếng: "Hoàng... đại gia, ngài nhìn tiểu thiếu gia một chút."

Phong Thiên Tước lúc này mới đắp lại chăn cho Tô Tử Nguyệt, đứng lên bế hải tử được bọc kín lại, tiểu hài tử khỏe mạnh, khóc lớn tiếng mấy cái, lăn ra ngủ.

Trong mắt Phong Thiên Tước có chút ghét bỏ, đều tại tiểu tử này mà Nguyệt nhi thụ đau đớn, bề ngoài lại đỏ như khỉ.

Hạ Đào nhận ra liền bật cười: "Đại gia, tiểu hài tử mới sinh ra đều đỏ ửng, một vài ngày sau sẽ trắng trẻo."

Phong Thiên Tước bế hài tử đặt lên cái nôi mà Tô Tử Nguyệt đã chuẩn bị sẵn, sau đó lại quỳ bên cạnh giường của nàng, nắm lấy tay nàng.

Bà đỡ và Hạ Đào thấy vậy, nhanh chóng lui ra ngoài.

Hắn hôn trán Tô Tử Nguyệt, nói nhỏ: "Nguyệt Nguyệt, vất vả cho nàng."

NANNA

Một tháng sau, Phong Thiên Tước đưa Tô Tử Nguyệt hồi cung.

Hoàng thượng chiều cáo thiên hạ, hoàng tử đầu tiên xuất sinh, phong làm Thái tử, tên gọi Phong Niệm Tô.

Ngày Tô Tử Nguyệt mặc phượng bào, tiến vào đại điện, làm lễ khấu đầu tạ ơn.



Phong Thiên Tước đứng lên, trước bá quan văn võ hùng hổ tuyên bố: "Tô Tử Nguyệt không cần khấu đầu, không cần tạ ơn."

Nàng chấp nhận từ bỏ tự do, lựa chọn quay về nơi này là vì hắn, hắn sao có thể khiến nàng chịu thêm ủy khuất.

Bá quan văn võ nhìn nhau, nhưng ai nấy đều không dám lên tiếng, trước ngày đại lễ phong hậu, đã bị Phong Thiên Tước dọa một phen.

Phong Thiên Tước nắm lấy tay Tô Tử Nguyệt, cùng nàng đứng vào vị trí chí tôn thiên hạ, mỉm cười: "Ta tuyên bố thiên hạ, dưới sự trị vì của ta, không tuyển tú nữ, không lập thê thiếp, một đời, một kiếp, một cùng Hoàng hậu."

Bá quan văn võ bên dưới quỳ xuống hô lớn: "Hoàng thượng thánh minh, chúc mừng Hoàng thượng."

Tô Tử Nguyệt đưa mắt nhìn Phong Thiên Tước.

Nàng lại lần nữa tin tưởng nam nhân này, một lời đế vương đã nói, sẽ không thể thay đổi.

Năm Thái Tử Phong Niệm Tô mười lăm tuổi, tài trí vẹn toàn, văn võ song toàn, được Hoàng đế Phong Thiên Tước trực tiếp chỉ dạy từ nhỏ.

Đất nước thái bình, nhờ vào Hoàng hậu mà y học cực kỳ phát triển.

Cũng năm đó, Thái Tử Phong Niệm Tô đăng cơ Hoàng đế, phía sau còn có ba đại thần trung thành phò tá, Thái thượng hoàng Phong Thiên Tước cùng Thái Hậu Tô Tử Nguyệt rời khỏi cung cấm, ngao du thiên hạ.

Phong Thiên Tước suốt mười lăm năm sau đều thực hiện lời hứa, không nạp thê thiếp, sủng Hoàng hậu tận trời, không sinh thêm bất cứ hài tử nào khác.

Phong Thiên Tước nắm tay Tô Tử Nguyệt đứng trên một chiếc thuyền hoa, ánh mắt chưa từng với bớt sự ôn nhu nhìn nàng: "Nguyệt Nguyệt, cảm ơn nàng đã dành mười lăm năm cùng ta gánh vác giang sơn, quãng đời còn lại, ta và nàng sẽ giống như một đôi uyên ương, bay đi khắp nơi du ngoạn thiên hạ, tự do tự tại."

Tô Tử Nguyệt khẽ cười: "A Tước, ngày chàng trả lại binh phù đó, thiếp đã biết chàng nguyện từ bỏ giang sơn mà chọn thiếp. Giang sơn chàng có thể từ bỏ vì thiếp, chỉ mười lăm năm... thiếp cảm thấy rất xứng đáng."

Chiếc thuyền hoa trôi trên sông Sở Ninh, là lời hứa của đôi uyên ương đang nắm chặt tay nhau.

Trên tay họ vẫn là cặp nhẫn năm nào.

Phong Thiên Tước trước khi gặp Tô Tử Nguyệt, hắn muốn giang sơn.

Sau khi gặp Tô Tử Nguyệt, thứ hắn muốn chỉ có nàng.

Không ai biết nàng có gì đặc biệt, chỉ có hắn biết, hắn nghiện nàng đến không còn thuốc chữa... hắn thà không cần giang sơn, không thể không có nàng.

Không ai biết nàng có gì đặc biệt, chỉ có hắn biết, hắn nghiện nàng đến không còn thuốc chữa... hắn thà không cần giang sơn, không thế không có nàng.

~~~~~ Hoàn ~~~~~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv