Buổi tối, Hạ Đào nhìn thấy Tô Tử Nguyệt thu dọn một chút hành lý, liền bật cười: "Vương phi, ngày mai người sẽ được sắc phong làm Hoàng hậu, trong cung những y phục này cũng không còn phù hợp."
Tô Tử Nguyệt mỉm cười lắc đầu: "Ta sẽ không làm Hoàng hậu, Hạ Đào, ngươi có muốn đi với ta không?"
Hạ Đào kinh hãi: "Vương phi, vì sao?"
Tô Tử Nguyệt chỉ đáp: "Không đáng."
Hạ Đào hai vành mắt đỏ ửng: "Vương phi nương nương, Hạ Đào theo người từ nhỏ, người đi đâu, nô tỳ sẽ theo đó chăm sóc người. Nhưng Vương gia thật tâm yêu thương người, trên dưới Vương phủ ai nấy đều rõ ràng, vì sao...
người lại rời đi."
Tô Tử Nguyệt đưa tay sờ vào hai chiếc nhẫn mà nàng luồn vào sợi dây đeo lên cổ, nhìn lên ánh trăng sáng: "Hạ Đào, con người một khi đã thất hứa một lần, sẽ có lần thứ hai. Thay vì sống trong lo trước lo sau, ta chọn cho mình buông bỏ."
Hạ Đào mặc dù câu hiểu câu không, nhưng cuối cùng vẫn giúp Tô Tử Nguyệt thu dọn một ít hành lý, sau đó hai người bàn bạc sẵn kế hoạch cho ngày mai.
Ngày hôm sau, nội thị tuyên Hoàng hậu nương nương lên đại điện dập đầu, lúc này mới phát hiện trong kiệu của
Hoàng hậu nương nương lúc này mới trống rỗng, nội thị dọa sợ, lảo đảo chạy về phía Phong Thiên Tước báo cáo.
"Hoàng thượng, không thấy Hoàng hậu."
Phong Thiên Tước ngồi trên ngai vàng, đang vui mừng đợi Tô Tử Nguyệt bước vào, sau đó sẽ cùng nàng nắm tay nhau thống trị giang sơn.
Nghe được nội thị báo tin, Phong Thiên Tước không thể tin được, lập tức lao ra kiệu phượng bên ngoài.
Bên trong kiệu phượng, không thấy bóng dáng Tô Tử Nguyệt, trên ghế phượng, chỉ còn một chiếc hộp gỗ.
Hắn mở hộp gỗ, bên trong lòng một chiếc vòng ngọc, chính là chiếc vòng mà hắn đã tặng nàng làm kỷ vật định tình.
Kỷ vật định tình?
Phong Thiên Tước nhìn vào dấu vết trên ngón tay của hắn. Nàng lấy lại chiếc nhẫn nàng cho hắn, chính là muốn lấy lại kỷ vật định tình nàng trao cho hắn.
Nàng đã quyết định rời bỏ hắn khi mà hắn quyết định cho Lâm Thiên Nhu một danh phận.
Hắn như nhận ra điều gì đó, lùi về sau một bước, Khúc Nam vội vàng đỡ lấy hắn.
Nguyệt nhi của hắn, có lẽ đã rất thất vọng về hắn.
Phong Thiên Tước ra lệnh đóng cửa thành, mang theo người tìm Tô Tử Nguyệt khắp kinh thành, nhưng mà hắn gần như muốn lật cả kinh thành từ ngóc ngách, cũng không tìm thấy nửa cái bóng của người cần tìm.
Lúc này, Tô Tử Nguyệt mệt mỏi đang dựa người vào Hạ Đào ngồi trên xe ngựa rời khỏi kinh thành.
Tô Tử Nguyệt mấy ngày trước kiếm không ít bạc ở Bình Dân Y Quán rời khỏi kinh thành. Vốn số bạc này muốn để dành trả nợ cho Phong Thiên Tước, lần này thì tốt, nàng cũng không thể trả lại nữa.
Nhưng thứ mà Phong Thiên Tước thiếu nàng, dù hắn có mang cả quốc khố cũng không trả hết.
Nghĩ vậy, chính là không ai nợ ai.
"Tiểu thư, chúng ta thật sự sẽ không quay lại kinh thành sao?" - Hạ Đào nói.
Tô Tử Nguyệt vẫn nhắm mắt, lười biếng đáp: "Không quay lại."
Đến tháng thứ hai rời khỏi kinh thành, Tô Tử Nguyệt phát hiện nàng mang thai.
Nàng từ bỏ ý định ngao du thiên hạ, tránh đi sự điều tra của quân triều đình tìm người, đến một vùng hẻo lánh ở
Sở Ninh, nơi này có núi có nước, phong cảnh rất đẹp.
Hai người mua một căn nhà ở bờ sông, dựa vào xem một ít bệnh cho người trong làng mà sống, ngẫu nhiên tâm tình tốt hơn rất nhiều, ngồi trên thuyền hoa trôi theo dòng nước chảy, cho đến khi bụng ngày càng to hơn, nàng mới an tâm ở trong nhà chờ ngày sinh nở.
Cũng may, có Hạ Đào bên cạnh bầu bạn cũng như chăm sóc nàng.
Hạ Đào dự định đi chợ mua một con cá, định nấu cho Tô Tử Nguyệt cháo cá bồi bổ, trên đường đi liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, toàn thân sợ hãi, lùi một bước, muốn bỏ chạy... phía sau lại là Khúc Nam chặn lại.
Hạ Đào run rẩy, quỳ xuống: "Vương... không, Hoàng... thượng..."
Phong Thiên Tước mặc thường phục, đôi mắt sắc lạnh, dường như đã gầy đi rất nhiều khiến cằm hắn nhọn hơn:
"Nàng ấy... vẫn khỏe chứ."
Hạ Đào cúi thấp đầu, giọng run rẩy: "Tiểu thư... tiểu thư.. vẫn tốt."
"Đứng lên đi, đưa ta về gặp nàng."
Hạ Đào run rẩy đứng lên, không dám nhìn Phong Thiên Tước, nhưng cũng không muốn đưa hắn về gặp Tô Tử Nguyệt, chỉ là khi Khúc Nam khí thế uy phong bước tới, những lời trong miệng liền nuốt xuống.
Quay về căn nhà bên sông, Phong Thiên Tước không vội bước vào, để Hạ Đào vào thông báo...
"Tiểu thư..." - Hạ Đào run rẩy không nói nên lời.
Tô Tử Nguyệt nằm trên giường đọc sách, liếc mắt nhìn Hạ Đào hỏi: "Sao vậy, ngươi hôm nay nói đi chợ nấu cho ta cháo cá, sao lại về nhanh như vậy."
Hạ Đào cúi đầu: "Tiểu thư... có người đến tìm tiểu thư."
Tô Tử Nguyệt nâng đỡ bụng lớn, đặt quyển sách xuống, thở dài: "Ta đã không xem bệnh nữa, còn mấy ngày đã đến ngày sinh hài tử, nói với họ, ta không tiện xem bệnh."
Những người trong làng đều xem Tô Tử Nguyệt là đại phu, đến tìm nàng đều là muốn đến xem bệnh.
Hạ Đào lắc đầu: "Tiểu thư... là... là... Hoàng thượng... đến."
Tô Tử Nguyệt thoáng chút bất ngờ, nhưng cũng không có gì kinh ngạc sợ hãi, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi ra nói với ngài ấy, ta đã hưu ngài ấy rồi, không cần gặp lại."
Hạ Đào cúi đầu run rẩy đi ra ngoài, thực lại lời Tô Tử Nguyệt vừa nói.
Phong Thiên Tước siết chặt hai tay, không nói một lời bước vào bên trong.
Hạ Đạo liều mình ngăn cản: "Hoàng thượng... tiểu thư không muốn gặp... Hoàng thượng..."
Phong Thiên Tước không muốn ra tay với người của Tô Tử Nguyệt, Khúc Nam nhanh chóng kéo Hạ Đào ra xa.
Không còn ai ngăn cản, Phong Thiên Tước bước vào bên trong, căn nhà bên sông được Tô Tử Nguyệt biến thành một y quán nhỏ, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng.
Phong Thiên Tước bước vào bên trong phòng ngủ của nàng, Tô Tử Nguyệt đang nhắm mắt tựa trên giường, đôi mắt hắn liếc nhìn cái bụng lớn của nàng, trong lòng đầy kích động.
Nàng mang thai, nàng đã mang long chủng của hắn.
"Nguyệt nhi!" - Phong Thiên Tước lên tiếng.
Tô Tử Nguyệt nghe thanh âm quen thuộc, mở mắt, nhìn ra cửa, nam nhân tuấn tú với gương mặt đã gầy đi trông thấy, ánh mắt tràn ngập nhu tình, xúc động đang nhìn nàng.
"Hoàng thượng thứ lỗi, dân nữ mang thai bụng lớn không tiện hành lễ với ngài, không biết Hoàng thượng đến tận nơi xa xôi hẻo lánh này tìm dân nữ là có chuyện gì sao?" - Tô Tử Nguyệt hờ hững đưa mắt nhìn Phong Thiên Tước hỏi
Phong Thiên Tước sao không nhận ra sự xa cách của nàng.
Trái tim hắn co thắt lại, muốn đến ôm chầm lấy nàng cho thỏa mong nhớ, nhưng lại bị ánh mắt xa cách của nàng làm cho cứng đờ.
"Nguyệt nhi, ta là phu quân của nàng. Ta đến đón nàng quay về." - Phong Thiên Tước đáp.
Tô Tử Nguyệt chỉ hơi cười: "Dân nữ từng gả cho Chấn Hưng Vương, trước khi rời cùng đã để lại hưu thư cho Chấn Hưng Vương... còn về ngài, đương kim Hoàng thượng, dân nữ và ngài, không có chút quan hệ nào."