Phong Thiên Tước ngày ngày vì chuyện đăng cơ mà bận rộn, hắn để cho người đến đo kích thước của Tô Tử Nguyệt, muốn làm cho Tô Tử Nguyệt phượng bào quan phục của Hoàng hậu, lại không còn nhàn rôi cùng Tô Tử Nguyệt ăn một bữa cơm, Tô Tử Nguyệt không cảm thấy hắn không phải là không có thời gian.
Mà chính là, hắn đang muốn trốn tránh nàng.
Về phần tại sao hắn lại trốn tránh, trong lòng hắn so với bất cứ ai đều hiểu rõ.
Thời gian đăng cơ đã định vài mùng bốn tháng tư, thật là vừa đúng lúc, cũng là cách sinh nhật của Tô Tử Nguyệt hai ngày. Chỉ là Tô Tử Nguyệt chưa từng nói qua với Phong Thiên Tước, sinh nhật của nàng cùng nguyên chủ cũng không phải cùng ngày, Phong Thiên Tước đoán chừng cũng sẽ không biết, hết thảy đều là trùng hợp.
Thân thể Tô Tử Nguyệt có chút mệt mỏi, cũng không biết vì cái gì, nhưng đây là sinh nhật đầu tiên sau khi nàng xuyên tới nơi này, cho nên từ sáng sớm đã kéo lấy thân thể mệt mỏi nhấc lên, nàng muốn tự mình làm cho mình một cái bánh sinh nhật.
Cũng coi như là tự chúc mừng ở thời cổ đại nàng sống sót.
Làm bánh sinh nhật không có sữa, không có kem, cũng không có lò nướng, cái bánh làm ra nhìn cũng thật khó coi. Tô Tử Nguyệt nếm thử một miếng, ghét bỏ đến mức suýt chút thì phun ra. Đang định mang đĩa bánh vứt đi,
Hạ Đào liền vui vẻ chạy vào gian phòng bếp nhỏ thông váo, Vương gia đến.
Phong Thiên Tước còn chưa chính thức đăng cơ, nên vẫn gọi là Vương gia.
Tô Tử Nguyệt cũng không biết mình vui vẻ hay không, bưng dĩa bánh đi ra, nhìn thấy Phong Thiên Tước đứng đó, ánh nắng chiếu xuống, trong hoa viên một mảnh xuân ý dạt dào. Tô Tử Nguyệt lại cảm thấy hắn bị bóng cây ngăn trở, thấy không rõ thần sắc có hơi ảm đạm.
Trái tim Tô Tử Nguyệt trống rỗng đi tới, nở một nụ cười yếu ớt: "Vương gia ngày mai liền đăng cơ, hôm nay nên là thật tốt chuẩn bị tắm rửa không gần nữ sắc, miễn cho những đại thần kia nói Vương gia không đem quy tắc tổ tiên để vào mắt."
Phong Thiên Tước muốn phong Tô Tử Nguyệt làm hoàng hậu, vô số đại thần đứng ra phản đối, nói Tô Tử Nguyệt thanh danh không tốt, đảm đương không nổi trách nhiệm mẫu nghi thiên hạ.
Còn muốn Phong Thiên Tước ban cho Lâm Thiên Nhu một dải lụa trắng, thật sự không thể không thanh không bạch đặt ở trong phủ để người đời nghị luận.
Muốn đăng cơ hoàng vị, nên khắc chế liền phải khắc chế.
Phong Thiên Tước phát một trận lửa giận, đem những cái kia tạm thời ngăn chặn.
Nhưng mà ai biết bọn chúng ngày nào cũng đem chuyện này nói đến.
Tô Tử Nguyệt cảm thấy đủ! Nàng cảm thấy ngôi vị Hoàng hậu kia nàng mới không muốn, cho kẻ nào tranh nhau muốn cướp. Nghiêm túc mà nói Tử Cấm Thanh đối với nàng mà nói, chẳng qua chỉ là một lồng chim xinh đẹp.
Tô Tử Nguyệt chìm trong suy nghĩ, Phong Thiên Tước gọi nàng vài tiếng, nàng mới phản ứng lại.
"À, cái này sao, gọi là bánh gato." - Tô Tử Nguyệt cười nhẹ.
Phong Thiên Tước vẫn là tuấn tú, không hổ là rồng phượng trong loài người, hắn ngoắc khóe môi, tiếp nhận bánh gato trong tay Tô Tử Nguyệt, chậm rãi nhấm nháp một miếng, cười nói: "Mùi vị không tệ, chỉ là có chút quá ngọt."
Hắn từ trước đến nay đều không thích đồ ăn ngọt....
Tô Tử Nguyệt đem bánh gato đặt lên bàn cẩm thạch, đột nhiên bụng có chút đau, Tô Tử Nguyệt trực tiếp khom người xuống, Phong Thiên Tước vội vàng ôm lấy Tô Tử Nguyệt, vội hỏi: "Nàng làm sao? Có phải nơi nào không thoải mái?"
Tô Tử Nguyệt đau đến đổ mồ hôi, lắc đầu: "Không có, có thể là ăn cái gì không đúng."
Phong Thiên Tước muốn gọi đại phu, lại vị Tô Tử Nguyệt ngăn lại: "Ta chính là đại phu, chàng còn không tin lời của ta sao? Huống hồ ngày mai sẽ đến ngày thụ phong tiếp ấn, lúc này truyền ra tin tức thân thể không tốt, những đại thần kia lại càng không chào đón ta."
Trước kia, Tô Tử Nguyệt nào để ý những thứ này.
Nhưng bởi vì yêu hắn, muốn cùng hắn xứng đôi, muốn vì hắn mà ngồi vào vị trí kia, Tô Tử Nguyệt cẩn thận từng li từng tí.
Nàng nhịn không được hung hăng cắn đầu lưỡi mình để thanh tỉnh lại.
Trầm mặc nửa ngày, cuối cùng Tô Tử Nguyệt cũng mở miệng hỏi: "Phong Thiên Tước, chàng dự định sẽ làm thế nào với Lâm Thiên Nhu? Một mực không thanh không bạch tiến vào, hay là có dự định khác?"
Nàng hy vọng Phong Thiên Tước nhìn thẳng vào mắt nàng, sau đó cho nàng một câu trả lời rõ ràng.
Thế nhưng Phong Thiên Tước không nhìn nàng, chỉ nhìn ra tán cây xum xuê ngoài cửa sổ, ánh mắt phức tạp: "Tử Nguyệt, ta biết ta không nên làm như thế. Nhưng mà, ta nhất định phải làm như vậy. Thiên Nhu muội ấy bị Phong Thiên Thành vũ nhục, ta có trách nhiệm rất lớn, nếu không phải ta đột nhiên mưu phản, Phong Thiên Thành cũng không có phát điên như vậy. Một nữ nhân chịu loại chuyện này, muội ấy rốt cuộc sẽ không thể gả cho ai, cũng sẽ không có ai nguyện ý cưới nàng, trừ ta..."
Phong Thiên Tước đi đến nắm lấy tay Tô Tử Nguyệt, nàng cũng không có cự tuyệt, trái tim lại như chìm sâu xuống vực thẳm.
Hắn nhìn vào mắt nàng, từng chữ từng chữ nói: "Nguyệt nhi, nàng hãy tin ta, ta sẽ không đụng vào muội ấy, ta chỉ cho muội ấy một cái danh phận, để muội ấy có thể trốn dưới đôi cánh của ta, bình an vượt qua cuộc sống."
Hắn một mặt thướt tha chân tình, trong mắt đều là chờ mong.
Tô Tử Nguyệt lại muốn bật cười, Lâm Thiên Nhu hai tháng này điên điên khùng khùng, lúc tốt lúc xấu, ai cũng không nhớ không nhận ra, hết lần này tới lần khác chỉ há miệng gọi Phong ca ca, mặc trên người toàn bộ những lễ vật những năm gần đây Phong Thiên Tước tặng, cái này không buồn cười sao?
Mấu chốt là Phong Thiên Tước lại tin, không những tin mà còn mềm lòng.
Tô Tử Nguyệt cảm thấy trong miệng đắng chát, đôi mắt có chút mơ hồ, nhưng nàng không khóc, cũng không muốn náo.
Nàng cầm lấy tay Phong Thiên Tước, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay hắn, dùng hai ngón tay từ từ tháo
ra.
"Nguyệt nhi..." - Phong Thiên Tước có chút sững sờ, nhưng cũng không ngăn lại hành động của Tô Tử Nguyệt.
"Chiếc nhẫn này không còn hợp với thân phận của chàng nữa, sau này... ta sẽ lại cho chàng một cái khác..."
Phong Thiên Tước nhìn thấy dấu vết còn lưu lại trên ngón tay, bỗng nhiên tâm can trống rỗng, nhưng Tô Tử Nguyệt đã nói tặng hắn một cái khác, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Buông tay Phong Thiên Tước ra, Tô Tử Nguyệt chỉ nhàn nhạt nói câu: "Được rồi, chàng quay về chuẩn bị cho lễ đăng cơ, chàng đi đi.