Phong Thiên Thành không có nói có hay không nhận lời đề nghị của Tô Tử Nguyệt, nhưng ngay thời điểm Lưu công công trói nàng lại, Tô Tử Nguyệt đã ngầm hiểu ý Phong Thiên Thành.
Rất nhanh, Phong Thiên Tước đã thu phục cấm quân, Ngự Lâm quân, Cẩm Y Vệ, môt thân áo giáp xuất hiện ngoài cửa Dưỡng Tâm Điện. Phía sau hắn là một đám tướng sĩ, khí thế ngút trời.
"Phong Thiên Thành, ngươi chủ động đi ra, vẫn là bản vương đi vào giết ngươi." - Phong Thiên Tước tay cầm trường kiếm, chỉ vào đại môn Dưỡng Tâm Điện, mặt lạnh lẽo hô lớn.
Kẹt kẹt hai tiếng, đại môn Dưỡng Tâm Điện mở rộng.
Bên trong không có Phong Thiên Thành và bất cứ tay chân nào của hắn, chỉ có thể nhìn thấy ba nữ nhân đang bị trói, chính là Lâm Thiên Nhu, Tô Tử Nguyệt cùng Thái phi.
Khúc Nam nhịn không được hô một tiếng Vương gia, bó tay nói: "Làm sao bây giờ, Thái phi cùng Vương phi..."
Phong Thiên Tước lại tựa như không nghe thấy lời của Khúc Nam, đôi mắt đen thẳng tắp rơi trên người Tô Tử Nguyệt, trên thân thể dù không có tổn thương gì, nhưng y phục lộn xộn, để người ta không nhịn được nghĩ đến những thứ không tốt.
Khúc Nam chi nghe thấy tiếng xương cốt giòn tan của Phong Thiên Tước.
Hắn có chút ấp úng: "Vương... Vương gia...chúng ta là tiến vào hay vẫn là nên cứu người trước?"
Khúc Nam vừa dứt lời, thanh âm của Phong Thiên Thành truyền ra nhưng không thấy thân ảnh của hắn: "Phong Thiên Tước, bên trong trẫm đã trang bị cơ quan nỏ, ngươi nếu không muốn nữ nhân của người cùng mẫu phi bị vạn tiễn xuyên tâm, liền ngoan ngoãn buông xuống binh khí bó tay chịu trói.".
Phong Thiên Tước hừ lạnh một tiếng: "Phong Thiên Thành, đây là ân oán giữa ta và ngươi, ngươi cần gì phải liên lụy người vô tội? Ngươi hẳn nên biết, hôm nay ta vô luận như thế nào cũng phải bắt ngươi!"
"Muốn bắt ta, có bản lĩnh ngươi giẫm lên thi thể của các nàng liền tới!"
Tiếng nói vừa dứt, một cung tên sắc bén từ nỏ bắn ra từ tấm bình phong phía sau, xuyên qua tấm bình phong và đỉnh đầu Tô Tử Nguyệt phóng đến chân Phong Thiên Tước.
"Bang" một tiếng xuyên tới phiến đá
Người bên cạnh Phong Thiên Tước theo bản năng rút ra binh khí.
Những tiếng binh khia vang lên leng keng, ông ông bên tai Tô Tử Nguyệt.
"Ai dám bước tới một bước, liền chờ nhặt xác các nàng."
Giọng nói Phong Thiên Thành băng lãnh, tiếng nói tràn ngập huyết khí.
Phong Thiên Tước biết hắn không lừa người, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Một người là sinh mẫu nuôi nấng hắn mẫu phi, một người là nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, còn một người dù dần dần đã thay đổi không nhận ra, nhưng chung quy cũng là từ nhỏ lớn lên, hắn làm sao có thể tận mắt nhìn những người này chết?
Tô Tử Nguyệt nhìn thấy thời cơ đã đến, hai ba lần giật giật dây thừng cột tay nàng, đứng lên vội vàng chạy về hướng Phong Thiên Tước, Lưu công công phia sau còn cố ý quát to một tiếng: "Không xong rồi."
Mọi người Khúc Nam chấn kinh lại mong đợi nhìn Tô Tử Nguyệt.
Lúc gian nan này, có thể chạy một người liền được một người.
Sau lưng tên nỏ tung bay, sưu sưu từ bốn phía sượt qua thân thể của Tô Tử Nguyệt, nàng cực kỳ sợ hãi, âm thầm đem tổ tiên mười tám đời Phong Thiên Thành mắng một lượt.
Cái tên Hoàng đế hỗn đản, đã thống nhất chỉ là diễn kịch cho Phong Thiên Tước xem, có cần phải diễn nghiêm túc vậy không?
Phong Thiên Tước và Khúc Nam cũng xông lên, đánh bay những mũi tên hướng về Tô Tử Nguyệt.
Bỗng nhiên, từ trong tay áo Tô Tử Nguyệt lấy ra một con dao, lao về phía Phong Thiên Tước, Khúc Nam không thể tin được mở trợn cả hai mắt, kinh hô: "Vương gia, cẩn thận!"
Phong Thiên Tước quay người nhìn thấy động tác của Tô Tử Nguyệt, theo bản năng liền nhấc trường kiếm lên muốn cản lại, nhưng nhấc lên một nửa, chợt buông xuống, mặc cho Tô Tử Nguyệt cầm con dao găm hướng về phía hắn.
Hắn hưởng thụ, khóe môi nhếch lên thản nhiên nhìn Tô Tử Nguyệt mỉm cười.
Tô Tử Nguyệt bỗng nhiên oán than một tiếng, nam nhân này chính là một cái yêu nghiệt!
Phong Thiên Thành núp trong bóng tối âm thầm kích động, bởi vì mọi thứ đều giống như hắn đang mong đợi, hắn nhìn Tô Tử Nguyệt cầm dao đụng vào trong ngực Phong Thiên Tước, nhưng một giây sau liền sợ hãi.
Bởi vì Tô Tử Nguyệt căn bản không có ám sát Phong Thiên Tước, mà lại giang hai cánh tay xông vào lòng ngực
Phong Thiên Tước, ôm chặt lấy hăn, nhanh chóng nói: "Hắn trốn phía sau giá sách."
Phong Thiên Tước phản ứng cực nhanh, ôm chặt lấy Tô Tử Nguyệt hét lớn: "Mục tiêu đằng sau giá sách, bắn.."
Vô số mũi tên như mưa vọt tới hướng Phong Thiên Thành, bên trong rất nhanh vang lên tiếng kêu rên, Tô Tử Nguyệt liền biết, Phong Thiên Thành đã không còn cơ hội xoay người.
Đại cục đã thành, Phong Thiên Tước rốt cuộc đã nắm giữ hoàng cung.
Hắn không giết Phong Thiên Thành, chỉ giam giữ lại, có lẽ nửa đời sau, Phong Thiên Thành sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời.
Tô Tử Nguyệt không có tâm tình thương hại hắn, bởi vì Phong Thiên Tước đã đem Lâm Thiên Nhu tiến vào Vương phủ, còn để cho nàng ta ở tại Nguyệt Tần Viện, là một viện dành cho nữ quyến Vương phủ, chứ không phải phòng dành cho khách.
Vương phủ trên dưới đều đang nghị luận, nói Phong Thiên Tước đến cùng vẫn không buông bỏ được Lâm Thiên Nhu, nàng ta bởi vì quan hệ với hắn mà bị Hoàng thượng làm như thế...
Tô Tử Nguyệt chờ lại chờ, cũng không nghe được Phong Thiên Tước giải thích một lời.
Hắn không giải thích, Tô Tử Nguyệt đành phải chấp nhận lời suy đoán của mọi người.
Thế nhưng, trong lòng của nàng thật sự khó chịu.
Nàng không trách hắn coi nàng là quân cờ, ngày đó lời nói của Lâm Thiên Nhu, tối thiểu cũng có một nửa là sự thật, hắn thật sự cho rằng nàng không biết gì sao?
Chẳng qua là âm mưu hoàng vị của hắn cũng không dễ, cho nên nàng ép buộc mình không so đo, hắn ngược lại rất tốt, còn chưa làm Hoàng đế đã mang theo về một nữ nhân xem như thê thiếp tiếp đãi, đợi sau khi lên ngôi, hậu cung ba ngàn giai lệ cũng không lạ?
Tô Tử Nguyệt cảm thấy trái tim của nàng bị móc sạch.