Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người

Chương 41: Cò Kè Mặc Cả



Lúc này Tô Tử Nguyệt mới ý thức được, lời nói vừa rồi của Phong Thiên Thành là có ý gì.

Hắn nói Phong Thiên Tước mưu phản hắn, hắn liền để Phong Thiên Tước hối hận cả đời.

Phong Thiên Thành dự định cường bạo cả Lâm Thiên Nhu và nàng, dù hắn không thể thắng, cũng phải đâm vào tâm Phong Thiên Tước một nhát.

Bởi vì không xác định Phong Thiên Tước thích ai, cho nên hắn quyết định làm cả hai. Mà ngay cả Thái phi cũng ở nơi này, chính tai nghe một màn này, tận mắt nhìn cảnh này, bà ấy về sau làm sao có thể đối mặt với người con dâu này.

Phong Thiên Thành thật hung ác, cũng xấu xa đến không cần mặt mũi.

Tô Tử Nguyệt nghe thấy tiếng thét chói tai của Lâm Thiên Nhu, tiếng mắng chửi, cùng những tiếng gào thét ghê gợn, nàng không nhịn được toàn thân phát run. Nên làm cái gì để không bị cường bạo đây.

Thái phi cũng hoảng sợ không kém, đưa tay ôm lấy Tô Tử Nguyệt: "Nguyệt nhi... đừng sợ! Tước nhi... Tước nhi khẳng định sẽ đến cứu con."

Hoàng đế không nhìn rõ, nhưng Thái phi liếc mắt liền biết Phong Thiên Tước yêu thich ai. Nữ nhân nhu thuận xinh đẹp như Tô Tử Nguyệt, ai mà không thích.

Về phần Lâm Thiên Nhu, coi như là gieo gió gặp bão thôi.

Tô Tử Nguyệt có chút cảm giác ấm áp trong lòng ngực Thái phi, nhưng rất nhanh, Lâm Thiên Nhu bị ném ra ngoài.

Tóc tai tán loạn, quần áo nhăng nhúm, bên váy còn lưu lại vết máu tươi mới, trên gương mặt đỏ bừng dấu tay, Tô Tử Nguyệt nhìn thoáng qua liền không muốn nhìn tiếp.

Lâm Thiên Nhu phát cuồng cười ra tiếng: "Ha ha ha, Tô Tử Nguyệt, ngươi không cần thương hại ta, ngươi cũng sẽ phải đi vào."

Tô Tử Nguyệt cảm thấy Lâm Thiên Nhu tinh thần bắt đầu đã có chút không bình thường.



Nhưng không để nàng suy nghĩ nhiều, Lưu công công cúi người, xem nàng như con gà con kéo nàng từ ngực Thái phi ra, miệng nở nụ cười mờ ám: "Thái phi nương nương, lão nô khuyên người vẫn là nên buông tay ra đi. Mặc dù

Hoàng thượng đối với lão nương người không có hứng thú, nhưng biện pháp tra tấn của Hoàng thượng còn nhiều, cần gì phải vì một người không có quan hệ máu mủ mà chịu nổi đau da thịt?"

Thái phi một mực phản kháng, cho cho phép Lưu công công mang Tô Tử Nguyệt đi.

Lưu công công mất hết kiên nhẫn, không nói một lời dùng một chân đá thẳng vào ngực Thái phi, Thái phi ngã lăn ra, phun ra một ngụm máu tươi.

Tô Tử Nguyệt nhìn thấy cảnh này, vững tin Lưu công công này hẳn là một kẻ luyện võ công.

Cùng dạng người này lấy cứng đối cứng, là hành động của kẻ ngu ngốc.

Tô Tử Nguyệt chủ động đẩy tay của Thái phi vẫn nắm chặt tay nàng ra, nhìn Lưu công công mỉm cười: "Lưu tổng quản cũng không cần tức giận như vậy, không phải chỉ là hầu hạ Hoàng thượng sao, Tử Nguyệt rất vui lòng."

Lưu công công liền bật cười ra tiếng: "Đúng vậy, sớm hiểu chuyện như thế, lão nô cần gì phải động thủ."

Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Thái phi cũng như anh mắt khinh bỉ của Lâm Thiên Nhu, Tô Tử Nguyệt liền bước đi vào nội thất.

Trên giường, Hoàng thượng y phục cũng không mặc lại, chỉ tùy tiện khoác một cái áo khoác ngồi tại đầu giường, nhìn thấy Tô Tử Nguyệt đi vào, miễn cưỡng nhấc mí mắt: "Cởi y phục ra."

Vừa rồi hắn cường bạo Lâm Thiên Nhu dường như đã hao tốn hết khí lực cùng sự kiên nhẫn của hắn. Hắn hiện tại, chỉ muốn làm xong cho nhanh. Phong Thiên Thành dường như ý thức được, hắn thời gian đã không còn nhiều.

Tô Tử Nguyệt nhìn chằm chằm lồng ngực mở ra một nửa của hắn, nam nhân Phong gia, tất cả đều có một vẻ ngoài thật tốt, chẳng qua Phong Thiên Thành không có đường cong thân thể đẹp mắt bằng Phong Thiên Tước,

Tô Tử Nguyệt cười nói: "Hoàng thượng gấp làm gì, Tử Nguyệt có một việc muốn cùng Hoàng thượng thương lượng."



Nữ nhân sắp bị hắn cường bạo lại ngay trước mặt hắn trấn tĩnh cò kè mặc cả, cái này thật là có điểm mới mẻ.

Phong Thiên Thành quét mắt nhìn Tô Tử Nguyệt, có chút buồn bã nói: "Ngươi biết, trẫm thời gian đang gấp."

Tô Tử Nguyệt phối hợp ngồi xuống: "Hoàng thượng cũng đã nghe những lời Lâm Thiên Nhu kia khiêu khích ta, nói thật, ta rất tức giận. Ta toàn tâm toàn ý ái mộ Phong Thiên Tước, vì hắn mà người trước kia ta ái mộ đều vứt bỏ, hắn vậy mà lại đối với ta như vậy, ngài nói xem, ta có nên thống hận hắn không?"

"Trẫm không muốn nghe ngươi nói nhảm, nếu ngươi không cởi, trẫm liền gọi Lưu công công tới giúp ngươi cởi!" -

Phong Thiên Thành lạnh lùng nói.

Tô Tử Nguyệt từ đầu đến cúi không lộ ra chút sợ hãi nào: "Ý của thần nữ là, nếu như Hoàng thượng không ngại,

Tử Nguyệt có thể làm cho ngài một chuyện. Tỉ như, ám sát Phong Thiên Tước!"

Lông mày Phong Thiên Thành nhướn lên: "Nói rõ ràng!"

Tô Tử Nguyệt liền nói: "Kỳ thật rất đơn giản, Hoàng thượng đem ta và Lâm Thiên Nhu cùng nhau trói tại bên ngoài Dưỡng Tâm Điện, chờ Phong Thiên Tước đến, ta sẽ giả vờ tự mình trốn thoát dây trói chạy về phía hắn muốn hắn cứu ta, dao găm ta sẽ giấu trong tay áo, lúc đó Phong Thiên Tước sẽ không bao giờ ngờ tới khả năng ta sẽ ám sát hắn. Chỉ cần giết hắn, Hoàng thượng ngài chẳng phải có cơ hội rồi sao?"

Phong Thiên Thành suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói: "Làm sao để trẫm tin ngươi?"

Tô Tử Nguyệt lại nói: "Hoàng thượng coi như là muốn ta, đối với ngài kết cục cũng không có gì trợ giúp đúng không? Coi như là ta ám sát không thành công, trong tay của ngài vẫn còn Thái phi và người Phong Thiên Tước yêu từ bé đến lớn Lâm Thiên Nhu trong tay."

Nghĩ tới, từ bé Phong Thiên Thành đã nhìn thấy Lâm Thiên Nhu ở bên Phong Thiên Tước, hắn cũng biết rõ tình cảm của bọn họ, cho nên mới ép Phong Thiên Tước cưới Tô Tử Nguyệt, hẳn Lâm Thiên Nhu mới là nữ nhân Phong Thiên Tước để trong lòng.

"Lưu công công, đem ba người bọn họ trói lại cho trẫm, toàn bộ đưa ra tới cổng Dưỡng Tâm Điện. Phong Thiên Tước hắn muốn giết trẫm, vậy hắn liền đạp lên thi thể của bọn họ mà đi vào!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv