Tô Tử Nguyệt không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn bị Lâm Thiên Nhu dùng kế ly gián, cười nói: "Ta minh bạch cái gì? Nếu ngươi muốn nói thì nói cho rõ ràng, nếu như không muốn nói, ra đợi A Tước trở về ta tự mình hỏi chàng."
Vốn muốn nghe một chút, bây giờ xem ra chẳng có gì phải nghe.
Thấy Tô Tử Nguyệt muốn đi, Lâm Thiên Nhu vội vàng đuổi theo chặn trước mặt nàng: "Ngươi vẫn cứ như vậy ngu ngốc! Cái này cũng không chịu hiểu rõ sao? Phong ca ca cố ý sủng hạnh ngươi, chính là muốn để cho mọi người nhìn thấy, bằng không, Hoàng thượng sao lại giữ lấy ngươi làm con tin, giao lại binh phù cho Phong ca ca đi bình
loan."
"Ta vừa nói huynh ấy không trở về, chính là sớm đã nhận được tin tức, Phong ca ca huynh ấy, cùng Bắc Dã quân chính là một phe, làm phản! Vả lại... ta lại nói cho ngươi một chuyện thú vị, tướng lĩnh của Bắc Dã, kỳ thật rất lâu trước kia, là thuộc hạ của Phong ca ca. Chỉ là chuyện này rất ít người biết, ngay cả Hoàng thượng cũng không biết, cho nên đã trúng vào cái bẫy của Phong ca ca."
"Ta cùng Phong ca ca cùng nhau lớn lên, cho nên những chuyện này đều biết rõ, cho nên khi Phong ca ca bỏ mặc ngươi làm con tin, huynh ấy liền xuất binh, ta liền biết tất cả đã đúng theo kế hoạch."
"Chỉ là Hoàng thượng qua ngu ngốc, vậy là dùng ngươi đi uy hiếp Phong ca ca, bởi vậy mới có thể để Phong ca ca đùa bỡn trong lòng bàn tay. Hôm nay là ngày thứ ba, rất nhanh, Phong ca ca sẽ đem quân tiến vào hoàng thành.."
"Đến lúc đó, Hoàng thượng biết Phong ca ca mưu phản, người đầu tiên hắn giết sẽ chính là ngươi..." - Lâm Thiên Nhu nói một hơi, đột nhiên trên mặt nở ra một nụ cười xán lạn, thương hại nhìn Tô Tử Nguyệt: "Tô Tử Nguyệt, ngươi đã bị bỏ lại."
Tô Tử Nguyệt chỉ cảm thấy nhức đầu, muốn phản bác lại, nhưng căn bản không thể phản bác được. Lời Lâm Thiên Nhu nói, không phải không có lý, trừ khi Phong Thiên Tước không có ý đồ mưu phản.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, hoàng cung loạn cả một đoàn, thái giám chạy tới chạy lui bẩm báo: "Chấn Hưng Vương mưu phản! Chấn Hưng Vương mưu phản! Hai mươi lăm vạn đại quân, đã đến cổng thành."
Ngay sau đó, một tiếng the thé sợ hãi kêu lên phía sau lưng Tô Tử Nguyệt và Lâm Thiên Nhu.
"Hoàng thượng! Chấn Hưng Vương mưu phản!" - Lưu công công hoảng sợ nhìn Phong Thiên Thành.
Mà lúc này, Phong Thiên Thành đang đứng cách đó không xa, âm trầm nhìn Tô Tử Nguyệt và Lâm Thiên Nhu.
Tô Tử Nguyệt có chút kinh ngạc, còn Lâm Thiên Nhu cực kỳ sợ hãi: "Hoàng thượng làm sao lại ở đây? Là ngươi gọi
Hoàng thượng đến?"
Tô Tử Nguyệt liếc nhìn đồ ngu ngốc Lâm Thiên Nhu: "Ta rãnh hay sao mà gọi Hoàng thượng đến?"
Lời vừa dứt, Phong Thiên Thành đã sải bước đến gần hai người.
Hắn đưa một ngón tay chỉ, đầu ngón tay run rẩy, chỉ Tô Tử Nguyệt rồi chỉ Lâm Thiên Nhu, dường như không biết phải chỉ ai, cuối cùng cắn răng chỉ vào mặt Lâm Thiên Nhu: "Nói! Ngươi mới chính là nữ nhân là Phong Thiên Tước yêu thích đúng không?"
Chỉ cần bắt đúng người, hắn liền có cơ hội xoay người, Phong Thiên Thành liền nghĩ như vậy.
Lâm Thiên Nhu cuống quýt lắc đầu: "Không phải, không phải."
Lúc này mà thừa nhận mới chính là ngu ngốc! Lúc đầu Tô Tử Nguyệt mới là con tin, nếu nàng ta thừa nhận, bị chặt đầu treo trên cổng thành chẳng phải biến thành nàng ta sao?
Lâm Thiên Nhu nàng bụng dạ thâm sâu, sao có thể ngu ngốc mà nhận.
Phong Thiên Thành nhìn về phía Tô Tử Nguyệt. Tô Tử Nguyệt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Hoàng thượng cũng đã nghe thấy rồi, Lâm tiểu thư đã nói rồi, Phong Thiên Tước sẽ không coi trọng ta."
Tô Tử Nguyệt kiềm chế tất cả khổ sở dưới đáy lòng, nhàn nhạt đối mặt với Phong Thiên Thành.
Phong Thiên Thành nhìn chẳm chăm Tô Tử Nguyệt, không nhìn ra một chút điểm thương tâm nào. Càng vững tin hơn giữa Phong Thiên Tước và Tô Tử Nguyệt chẳng qua là một vở kịch, để qua mắt hắn.
Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Thiên Nhu: "Người đâu, đem nữ nhân này đến Dưỡng Tâm Điện cho ta. Phong Thiên Tước không phải muốn làm phản sao, trẫm liền để hắn hối hận cả đời!"
Trên mặt Phong Thiên Thành lóe ra một tia hiểm ác, ai cũng không biết hắn muốn làm cái gì.
Từ cống thành đến hoàng cung, cũng phải đến nữa canh giờ.
Trong nửa canh giờ này, hắn có thể làm rất nhiều việc.
Lâm Thiên Nhu đã không còn cái gì gọi là phong độ, kêu khóc giãy dụa, nước mắt hòa cả lớp trang dung: "Hoàng thượng! Thần nữ không phải! Thần nữ cùng Chấn Hưng Vương không có bất cứ mối quan hệ gì. A, không phải, phải nói Chấn Hưng Vương vì nữ nhân Tô Tử Nguyệt này đã vứt bỏ thần nữ, người có bắt thần nữ cũng không có tác dụng gì."
Tô Tử Nguyệt: "..."
Đúng là đứng trước nguy nan, mới có thể nhìn ra bản tính con người.
Một khắc trước Lâm Thiên Nhu mở miệng là Phong ca ca, Phong ca ca không ngừng, ước gì có thể đem mình trói cùng Phong Thiên Tước. Lúc này lại luôn mồm nói cùng Phong Thiên Tước không có quan hệ gì.
Cả Tô Tử Nguyệt cũng không biết nên tin lời trước đó hay lời hiện tại của nàng ta.
Phong Thiên Thành căm ghét liếc nhìn Lâm Thiên Nhu: "Đúng là loại nữ nhân không có tiền đồ.
Ngay tại lúc Tô Tử Nguyệt nghĩ mình đã tránh thoát một kiếp nạn, Phong Thiên Thành đột nhiên quay đầu, nghiêm nghị phân phó: "Người đâu, bắt luôn cả nữ nhân này lại cho ta. Ta ngược lại muốn xem, Phong Thiên Tước cuối cùng là muốn nữ nhân nào. Không muốn, ta đem cả hai chôn cùng."
Phong Thiên Thành mang Thái phi, Tô Tử Nguyệt và Lâm Thiên Nhu cùng trói lại ở Dưỡng Tâm Điện.
Dưỡng Tâm Điện là nơi xử lý công vụ, nhưng cũng có chổ để Hoàng thượng nghĩ ngơi, Tô Tử Nguyệt lặng lẽ đánh giá một vòng.
Lưu công công bỗng nhiên xuất hiện kéo Lâm Thiên Nhu đi vào bên trong nội điện.
Lâm Thiên Nhu liều mạng giãy dụa: "'Các người muốn mang ta đi đâu, ta không đi."
"Đi hay không, không phải do ngươi." - Lưu công công hung ác nói, kéo Lâm Thiên Nhu đi vào bên trong, lại quay đầu nhìn Tô Tử Nguyệt, nở một nụ cười tà dâm: "Vương phi đừng gấp, Hoàng thượng nói, trước sủng hạnh Lâm Thiên Nhu, một hồi sau liền đến phiên Vương phi người.