Kể từ đêm tuyết rơi đầu tiên, Tô đại phu mỗi ngày đều uể oải, ngày nào cũng xoa xoa cái lưng đau nhức đi đến y quán.
Phong Thiên Tước sau khi trao lại binh phù, công việc cũng không còn quá bề bộn, hằng ngày đều đến y quán, đợi Tô Tử Nguyệt sau khi xong việc, cả hai sẽ cùng nhau đi dạo phố.
Bên trong Vương phủ ai nấy đều phấn khởi, Vương gia cưng chiều Vương phi, trong Vương phủ luôn có không khí vui vẻ.
Một ngày, Tô Tử Nguyệt đi đến vị thúc thúc bán trâm cài tóc, trả tiền và lấy một cặp nhẫn do chính nàng thiết kế, nhờ vị đại thúc chế tạo cho nàng.
Phong Thiên Tước nhìn một cặp nhẫn bằng kim loại, hơi nhíu mày: "Đây là cái gì?"
"Nhẫn cưới." - Tô Tử Nguyệt mỉm cười: "Phu thê chúng ta, mỗi người một chiếc, gắn kết tình nghĩa phu thê."
Phong Thiên Tước tuy không hiểu lắm ý nghĩa của cặp nhẫn mà Tô Tử Nguyệt trao cho hắn, nhưng hắn xem đó chính là kỷ vật định tình của hai người.
"Đeo cho ta đi, A Tước." - Tô Tử Nguyệt mỉm cười xòe ngón áp út về phía Phong Thiên Tước.
Đôi mắt đầy nhu tình của Phong Thiên Tước nhìn Tô Tử Nguyệt, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay nàng: "Nguyệt nhi, ta yêu nàng."
Tô Tử Nguyệt lấy chiếc nhẫn còn lại, đeo vào ngón áp út của Phong Thiên Tước, mỉm cười: "A Tước, ta cũng yêu chàng."
Hai bàn tay đeo hai chiếc nhẫn đưa lên trên bầu trời xanh trong, Tô Tử Nguyệt mỉm cười hạnh phúc, nàng nguyện ý tin tưởng người đàn ông này.
"A Tước, ta muốn đi ngao du thiên hạ, ta muốn ngắm cảnh đẹp khắp nơi."
Phong Thiên Tước gật đầu: "Được, nàng muốn đi đâu, ta sẽ đưa nàng đi."
Tháng hai năm sau.
Phiến quân Bắc Dã thống lĩnh năm vạn đại quân, tạo phản!
Phong Thiên Thành tìm một vòng mới phát hiện triều đình không dùng được một người có thể dùng. Nói đúng hơn, chính là không có ai nguyện ý chủ động đứng ra xuất binh đánh trận.
Phong Thiên Thành tức giận muốn chết, nhưng nhất định không chịu phái Phong Thiên Tước đi dẹp loạn, bởi hắn sợ Phong Thiên Tước mượn cơ hội này mà đòi lại binh phù.
Binh phù hắn không dễ dàng lấy được, hắn làm sao có thể trao lại để phải hằng đêm nơm nớp lo sợ
Phong Thiên Thành phát giận trên triều, bức ép một tướng quân dẫn binh ra trận. Vậy mà trước sau đến ngày thứ ba, toàn quân của vị tướng kia liền bị diệt, còn quân Bắc Dã một đường thẳng chiếm đóng mấy tỉnh miền bắc.
Lần này Phong Thiên Thành cực kỳ lo lắng, đi tới đi lui tại Dưỡng Tâm Điện đứng ngồi không yên.
Không ai chịu đứng ra đi bình loạn, tướng giỏi lại cáo lão hồi hương, nhưng hắn làm sao có thể giao binh phù cho
Phong Thiên Tước dẫn binh bình loạn.
Nuôi hổ gây họa nhiều năm như vậy, hắn gần đây chỉ mới yên giấc an tâm mấy ngày.
Chẳng lẽ không dùng Phong Thiên Tước hắn liền không còn đường khác sao?
Phong Thiên Thành vừa sợ hãi vừa không cam tâm, thất hồn lạc phách nhốt mình lại.
Lưu công công đã đi theo hầu hạ Phong Thiên Thành mười mấy năm, một bên lo lắng theo chủ nhân liền nói:
"Hoàng thượng, theo nô tài, Chấn Hưng Vương cũng không phải là không thể sử dụng."
Phong Thiên Thành liếc mắt nhìn Lưu công công dò xét, cau mày: "Lời của ngươi là có ý gì? Ngươi biết rõ hắn là lòng lang dạ thú, ngươi còn nói cho ta chủ ý ngu ngốc này?"
Hắn biết rõ, cả triều đình văn võ đại thần đều ủng hộ Phong Thiên Tước, nhưng hắn đã đè ép xuống tất cả. Hắn không muốn phái Phong Thiên Tước đi, nhưng tình huống ngày càng nguy cấp, hắn mỗi giây mỗi phút đều là giày vò.
Lưu công công cúi đầu nói: "Hoàng thượng, Chấn Hưng Vương bình thường để ý nhất cái gì? Chỉ cần nắm trong tay thứ hắn để ý nhất, chẳng lẽ còn không thể điều khiển được hắn?"
Ánh mắt Phong Thiên Thành ngay lập tức léo lên tinh quang: "Đúng, ngươi nói đúng! Phong Thiên Tước hắn cũng có nhược điểm, hắn ta để ý nhất là mẫu phi của hắn, trẫm sẽ bắt Thái phi lại." - Lại nghĩ đến cái gì đó, hai mắt hắn lại như sói đói khiếp người lóe lên: "Trẫm làm sao có thể quên, hắn hiện tại để ý nhất chính là nữ nhân tên Tô Tử Nguyệt. Lưu công công, ngươi truyền ý chỉ của trẫm, tuyên phu thê bọn chúng vào cung gặp trẫm."
Y chỉ rất nhanh truyền tới Vương phủ, lúc này hai người đang lên kế hoạch đi ngao du thiên hạ.
Tô Tử Nguyệt nói nàng muốn đến Sở Ninh, phong cảnh rất đẹp, nàng còn nói: "Nếu như thuê một chiếc thuyền hoa trèo ngao du trên sông, thật sự rất đáng sống."
Phong Thiên Tước từ phía sau ôm lấy nàng: "Ta đáp ứng nàng, nhất định sẽ đưa nàng đến Sở Ninh chèo thuyền du ngoạn."
Tiếp thánh chỉ, hai người vội vàng tiến cung.
Lúc rời khỏi cung, chỉ còn lẻ loi một bóng lưng của Phong Thiên Tước, cùng trong tay hắn nắm lấy binh phù.
Phong Thiên Thành cho hắn thời gian ba ngày, nếu không thể bình loạn, đem phiến quân giết sạch, hắn chỉ có thể nhìn thấy thi thể của Tô Tử Nguyệt và Thái phi.
Phong Thiên Tước bất đắc dĩ, mặc lên áo giáp, dẫn binh ra khỏi thành.
Thời gian ba ngày trôi qua, đối với Tô Tử Nguyệt là đoạn thời gian dài dẵng nhất.
Lâm Thiên Nhu lại nhập cung, bày ra bộ dạng kẻ chiến thắng xuất hiện trước mặt nàng.
Lâm Thiên Nhu bi ai nhìn nàng: "Hôm nay đã là ngày thứ ba, ngươi có nghĩ tới, Phong Thiên Tước có thể sẽ không trở về?"
Tô Tử Nguyệt không hiểu: "Chàng ấy không trở về thì đi đâu?"
"Ngươi không biết sao?" - Lâm Thiên Nhu bỗng nhiên bật cười, cười đến đắc ý và ngông cuồng: "Ngươi còn chưa đủ hiểu huynh ấy rồi. Huynh ấy là một người như vậy, làm sao có thể chịu làm kẻ dưới."
Tô Tử Nguyệt không đáp, nhưng Lâm Thiên Nhu là đang nói sự thật.
Chỉ là lúc này nàng ta chạy đến nói chuyện này? Rốt cuộc là có ý gì?
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Tô Tử Nguyệt, Lâm Thiên Nhu liền cười trào phúng: "Ngươi có muốn biết ngày đó tại cửa cung, Phong ca ca cùng ta nói cái gì?" - Thanh âm nàng ta kiều mị, phong tình vạn chủng.
Tô Tử Nguyệt nhìn Lâm Thiên Nhu liền muốn nói không muốn nghe, nhưng lời vừa tới miệng liền đổi chủ ý. Không thể không nói, chuyện này Tô Tử Nguyệt luôn đặt ở trong lòng.
Nàng nhìn Tô Tử Nguyệt nói: "Được, ngươi nói nghe xem!"
Lâm Thiên Nhu đi vòng quanh Tô Tử Nguyệt vài bước, vốn muốn tỉ mỉ dò xét, muốn nhìn xem Tô Tử Nguyệt này có cái gì mà khiến nam nhân mê muội, lại không ngờ nhìn thấy trên cổ Tô Tử Nguyệt có dấu vết nhàn nhạt, xem ra đây chính là lưu lại sau khi cùng nam nhân hoan ái, mà Tô Tử Nguyệt có thể hoan ái triền miên cùng ai, không cần nghĩ cũng rõ ràng.
Phong ca ca, Tô Tử Nguyệt, bọn họ vậy mà...
Ngực Lâm Thiên Nhu phát căng, mặc dù nàng ta đã chuẩn bị tâm lý khi Phong Thiên Tước cưới Tô Tử Nguyệt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng cảm thấy chua xót, đau lòng đến không thở nổi.
Nàng ta tiếp tục thừa nước đục thả câu: "Phong ca ca nói, ngươi đối với huynh ấy có tác dụng lớn. Huynh ấy nói ta yên tâm chớ vội, qua ít ngày tự nhiên sẽ minh bạch."
"Ngươi hiện tại đã hiểu rõ chưa?" - Lâm Thiên Nhu cười đến đắc ý.