Tô Tử Nguyệt thừa nhận mình đã yêu Phong Thiên Tước, yêu thì liền yêu, làm gì cứ phải lo trước lo sau.
Môi Tô Tử Nguyệt chạm vào cánh môi Phong Thiên Tước ngay lúc này, Phong Thiên Tước cả người cứng đờ, hắn tất nhiên không nghĩ tới Tô Tử Nguyệt lại dùng cách này đáp lại hắn.
Hắn sững sờ chỉ trong chốc lát, ngay sau đó liền đảo khách thành chủ.
Phong Thiên Tước hôn Tô Tử Nguyệt mãnh liệt, dây dưa từ cửa số đền trên giường quý phi.
Lò sưởi thổi hơi ấm áp, bên trong lửa than đôm đốp cháy vang. Một cánh cửa sổ ngăn cách bên trong và bên ngoài thành hai thế giới, một bên băng thiên tuyết địa, một bên lửa nóng không khí mập mờ.
Toàn thân Tô Tử Nguyệt nóng lên, hai tay quấn trên cổ Phong Thiên Tước, chạm đến mỗi tấc da thịt, đều in lại dấu tay nóng rực.
Phong Thiên Tước hôn rất kiên nhẫn, mút lấy từng bờ môi ngọt ngào của nàng, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi đánh vào răng hàm của nàng, mưu đồ muốn Tô Tử Nguyệt há miệng.
Tô Tử Nguyệt bị chọc đến ngứa ngáy, đột nhiên há miệng, đem đầu lưỡi của Phong Thiên Tước ngậm vào, sau một khắc liền nghe được hắn không kiềm chế rên lên một tiếng.
Tô Tử Nguyệt cười khanh khách.
Phong Thiên Tước trừng phạt cắn vào chiếc lưỡi thơm tho, gầm nhẹ: "Tiểu yêu tinh!"
Giọng nói của hắn đã khàn đặc, nơi nào đó đã nhanh chóng cứng rắn.
Hắn bế Tô Tử Nguyệt đặt nằm trên giường.
Hai mắt rực lửa đầy dục vọng, trong đáy mắt chỉ còn mỗi Tô Tử Nguyệt.
Tô Tử Nguyệt chớp chớp mắt, vòng qua eo hắn, vũ mị cười một tiếng: "Phong Thiên Tước, muốn ta không?"
Phong Thiên Tước nhếch miệng lên, trong mắt đầy sự cưng chiều: "Nguyệt nhi, nàng chính là tiểu hồ ly."
Vừa dứt lời, áo choàng của Tô Tử Nguyệt bị bàn tay săn chắc của hắn kéo bay.
Y phục mùa đông, Phong Thiên Tước kéo từng tầng từng tầng.
Tô Tử Nguyệt bị chạm đến nhột, nhiều lần bị Phong Thiên Tước chạm đến những điểm mẫn cảm, liền né tránh cười khúc khích.
Phong Thiên Tước qua gấp gáp, cuối cùng mặc kệ những bộ váy rắc rối, xốc váy Tô Tử Nguyệt lên, trực tiếp kéo quần lót Tô Tử Nguyệt xuống.
Dưới thân đột nhiên chui vào một luồng khí lạnh, Tô Tử Nguyệt có chút run rẩy...
"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của ta."
Tách hai chân nàng dâng cao, Phong Thiên Tước mang thứ cứng rắn chen vào, vừa trải qua nụ hôn đến động tình, bên dưới Tô Tử Nguyệt sớm đã ướt một mảnh, Phong Thiên Tước một đường thẳng đem thứ nóng rực xâm nhập vào bên trong.
"Hừ.." - Phong Thiên Tước gầm nhẹ.
Phần thân phập phồng càng thêm cuồng loạn, bên trong kẹp chặt đến gắt gao, vật lớn thô to cắm thẳng xuyên qua vách thịt, trực tiếp cắm vào nơi sâu nhất.
Toàn thân Tô Tử Nguyệt run rẩy, nơi sâu nhất theo bản năng co rút.
"Không... không cần... không cần chạm vào nơi đó... ưm..."
Khuôn mặt tuấn mỹ của Phong Thiên Tước cúi sát gương mặt đỏ ửng của nàng, môi mỏng nhẹ nhàng chậm chạp liếm láp từ ánh mắt đến đôi môi của nàng, rõ ràng nụ hôn cực kỳ ôn nhu, nhưng thân hung bạo đến mức làm người ta sợ hãi.
Bàn tay không ngừng kéo ra những váy áo còn trên thân nàng, cho đến khi làn da tuyết trắng của Tô Tử Nguyệt rơi vào trong tầm mắt hắn, mới hài lòng vùi mặt vào nơi nhô lên, mút một trận thỏa thích.
Toàn thân Tô Tử Nguyệt cảm thấy sắp hóa thành vũng nước.
"Phong Thiên Tước... ưm... nhẹ...nhẹ một chút." - Tô Tử Nguyệt xấu hổ khẩn cầu.
Vật lớn thô to cứng rắn không ngừng căm thật sâu vào, tách ra từng thớ thịt, vách thịt ma sát ôm lấy vật thô to gân guốc, hung hăng đâm cắm, kích thích toàn bộ sống lưng Tô Tử Nguyệt đều cứng còng, tê dại.
"Nguyệt nhi, có thích không? Của nàng.. cắn thật chặt..."
Mật ngọt từ trong sâu thẳm tuôn ra không dứt, từng đợt sóng trào ra bị vật lớn ngăn chặn lại, túm lấy hai chân run rẩy vì khoái cảm của Tô Tử Nguyệt, Phong Thiên Tước cảm thấy vách thịt ngày càng co thắt, mút lấy vật lớn, hắn liền mạnh mẽ cắm vào.
"Đừng cắm... ưm... A Tước, không thể... không thể."
"Nguyệt nhi, còn dám hưu ta không? Hửm?" - Phong Thiên Tước mạnh mẽ đẩy mạnh, đụng trúng điểm nhô lên, liên tục cắm vào thật mạnh.
Tô Tử Nguyệt lắc đầu từ bỏ: "Không...không dám... ưm..."
Phong Thiên Tước một sâu một cạn, lúc mạnh lúc nhẹ, đầy thỏa mãn nhìn Tô Tử Nguyệt, lại là đem Tô Tử Nguyệt dày vò đến dục tiên dục tử.
Tô Tử Nguyệt liên tục cầu xin đến phát khóc, Phong Thiên Tước nhanh chóng đi nước rút, hai người cọ xát lại cọ xát, toàn thân cả hai đều căng cứng, chỉ chốc lát liền cùng lên tới đỉnh điểm.
"A..a...a...Phong Thiên Tước..."
"Tô Tử Nguyệt, nàng trốn không thoát." - Phong Thiên Tước cúi người cắn lấy vành tai nàng, đem nàng hung hăng ép vào trong lòng ngực.
Cực hạn vui sướng lan tỏa khắp toàn thân, đầu rùa to lớn đâm mạnh thật sau, chạm vào vách tử cung, tinh túy nóng bỏng lập tức phun trào, ôm chặt lấy thân thể run rấy của Tô Tử Nguyệt, từng đợt tinh túy bắn ngập cả tử
cung.
Cả hai như hoà vào nhau.
Tô Tử Nguyệt sau khi cao trào, bắt đầu thở hổn hển.
Nàng mơ hồ nói: "Phong Thiên Tước, chàng muốn giữ chặt ta, chàng phải giữ lời đã nói."
Phong Thiên Tước mỉm cười hôn vào trán nàng: "Nguyệt nhi, những gì ta đã nói, ta sẽ làm được."
Vật lớn vẫn nằm bên trong, dường như nó lại từ từ nhúc nhích.
"Phong Thiên Tước, mau rút ra đi." - Tô Tử Nguyệt trừng mắt hắn.
Phong Thiên Tước cười một cái, không hề có ý định rút ra, dụ dỗ nàng: "Rút ra? Không cần, chúng ta lại làm lần nữa."
Hắn lại tiếp tục di chuyển hông, mị thịt bên trong dính nhớp của tinh túy và mật ngọt, trơn trượt đầy dễ chịu.
"Um... ta không thể... Phong Thiên Tước... tên cầm thú này..."
Phong Thiên Tước mặc kệ Tô Tử Nguyệt mắng ra sao, nhìn xuống nơi va chạm của hai người, vật lớn đẩy mạnh khiến tinh túy muốn trào ra lại bị đẩy sâu vào bên trong, vách thịt co rút đến chật chội, hai cánh hoa bị đâm đến sưng đỏ.
Tô Tử Nguyệt nhắm mắt tiếp nhận sự va chạm.
Thật sự không cần nghĩ một chút liền cứng lại nhanh như vậy.
Nàng nghĩ, Phong Thiên Tước thật trâu bò.