Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người

Chương 37: Ta sẽ không bức nàng quyết định ngay lúc này.



Phong Thiên Thành nhìn bọn họ thật lâu, cuối cùng cũng nở ra một nụ cười: "Được, nếu Hoàng đệ khăng khăng như thế, hoàng huynh đây cũng chỉ có thể giúp để hoàn thành ước vọng. Chẳng qua hoàng đệ mãi mãi là cánh tay của trẫm, cái gì mà biến thành thứ dân không nên nói nữa. Chấn Hưng Vương phủ trẫm sẽ giữ lại cho ngươi, ngươi muốn ở thì ở, không muốn ở liền mang theo kiều thê du ngoạn sơn thủy."

Phong Thiên Thành tiếp nhận binh phù trên tay, nhẹ nhàng mấy câu, lấy đi tất cả quyền lực của Phong Thiên Tước.

Tô Tử Nguyệt không nhịn được bối rối, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói lần đó của nàng sao?

Phong Thiên Tước lại như là trút được gánh nặng, cười một tiếng, sau đó nâng đỡ Tô Tử Nguyệt đứng lên, cười lớn: "Vậy bản vương liền đa tạ hoàng huynh."

Phong Thiên Thành cũng cười: "Tốt tốt, chuyện này liền kết thúc ở đây. Tiệc rượu tiếp tục."

Bên dưới âm nhạc và vũ đạo khôi phục, hết thảy mọi thứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng trên yến hội tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh, về sau những chuyện gì xảy ra Tô Tử Nguyệt đều không biết, tất cả lực chú ý của nàng đều đặt vào Phong Thiên Tước, nhưng không nhìn ra cái gì.

Cho đến khi hai người ngồi trên xe ngựa xuất cung, xe của họ bị người chặn đường.

Người chặn đường không phải ai khác, chính là người bị Phong Thiên Tước vứt bỏ - Lâm Thiên Nhu.

Nàng ta một đôi mắt ngấn lệ quang, thần sắc động lòng người: "Phong ca ca, Thiên Nhu có mấy câu muốn nói với huynh."

Nàng ta hoàn toàn đem Tô Tử Nguyệt trong xe ngựa xem như không khí.

Phong Thiên Tước không biến đổi sắc mặt, như có như không liếc mắt nhìn Tô Tử Nguyệt.

Tô Tử Nguyệt vội vàng tỏ thái độ: "Vương gia cũng đừng có nhìn ta, có đi hay không thì tùy ngài, chẳng qua nhìn thế trận này, ngài không gặp nàng ta nhất định không đi." - Nói xong liền ngáp một cái, tham gia cung yến quá lâu, lại một mực nơm nớp lo sợ, lúc này toàn thân đã mệt rã rời.

Phong Thiên Tước cong khóe miệng: "Vậy ta đi một chút sẽ trở lại."

Tô Tử Nguyệt ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng sau khi Phong Thiên Tước xuống xe, đôi mắt lại nhìn chằm chằm màn cửa.

Hừ, cuối cùng cũng là tình cảm thanh mai trúc mã, sao có thể nói dứt liền dứt được.

Tô Tử Nguyệt cười khổ.

Vậy mà nàng còn suýt chút cảm động vì lời Phong Thiên Tước nói trước mặt Hoàng đế

Nàng lấy lại tinh thần liền liền lấy tay đánh mình một cái cho tỉnh táo lại. Tự nhủ không được sa vào ôn nhu thâm tình của Phong Thiên Tước? Lỡ may cứ như vậy không buông bỏ được? Tô Tử Nguyệt nghĩ vậy liền sợ hãi run rẩy.

Phong Thiên Tước không đến môt khắc liền quay về.

Tô Tử Nguyệt cũng không còn nhìn thấy thân ảnh của Lâm Thiên Nhu, nghĩ thầm hắn ta nói cái gì với nàng ta rồi?

Vừa rồi còn bộ dáng dù toàn thế g giới phỉ báng cũng một mực đuối theo Phong Thiên Tước cả đời, không lẽ



Phong Thiên Tước nói mấy câu lại liền từ bỏ?

"Nàng không có cái gì muốn nói sao?" - Phong Thiên Tước từ đối diện chuyển sang ngồi sát bên nàng, xe ngựa chạy chầm chậm, trên thân hắn một mùi hương bạc hà quen thuộc quanh quấn bốn phía.

Tô Tử Nguyệt hô hấp có chút gấp, nâng lên khuôn mặt nhỏ: "Vương gia muốn thần thiếp nói cái gì?"

Nàng kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lại không nói ra lời được.

Ví dụ như hắn vì sao lại vì nàng dâng lên binh phù, hắn biết rõ Hoàng đế muốn đoạt quyền của hắn, vì sao lại còn chủ động đưa tới tận tay? Hắn ngày ngày đối tốt với nàng, có phải là đã yêu thích nàng không? Nàng có thể tin tưởng hắn không, lời hắn nói với Hoàng đế là thật lòng không? Hắn thật sự vì nàng mà sẽ không muốn những nữ nhân khác sao?

Tô Tử Nguyệt toàn bộ đều muốn hỏi.

Thế nhưng nàng phải hỏi thế nào đây? Hai người từ căm hận lẫn nhau đến chung sống hòa bình đã là rất khó, tiển thêm một bước sẽ gặp mật ngọt hay là vực sâu vạn trượng, ai cũng không biết được.

Phong Thiên Tước nhìn đôi mắt do dự của Tô Tử Nguyệt, thở một hơi, ôm lấy hai vai nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta biết nàng còn rất nhiều lo lắng, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không bức nàng quyết định ngay lúc này, chúng ta phu thê còn rất nhiều thời gian, khi nào nàng nghĩ kỹ, có thế tới tìm ta. Thịnh Đình Viên để lại cho nàng ở, ta sẽ chuyển đến Lạc vườn."

Tô Tử Nguyệt không đáp, xem như đồng ý.

Ba mươi Tết, Vương phủ náo nhiệt, Tô Tử Nguyệt vị Hạ Đào từ sớm đã kéo từ trên giường ngồi dậy, xuyên cho nàng một bộ váy đỏ chót, nhìn hệt như tân nương xuất giá.

Buổi chiều Phong Thiên Tước đến, nhìn thấy Tô Tử Nguyệt mặc bộ váy này, ánh mắt run lên mấy lần.

Tô Tử Nguyệt ngồi cắm rễ trên ghế không chớp mắt, nàng còn chưa nghĩ ra làm sao đối mặt với Phong Thiên Tước.

Cũng may là cơm tất nhiên rất nhanh được dọn lên, cổ nhân nói ăn không nói, ngủ không nói.

Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng nhìn mỹ thực trước mắt, Tô Tử Nguyệt lại ăn đến quên cả trời đất, kể cả Phong Thiên Tước gắp đồ ăn cho nàng, nàng cũng không cụ tuyệt mà ăn đến vui vẻ.

Phong Thiên Tước từ ăn cùng biến thành nhìn Tô Tử Nguyệt ăn, cuối cùng không nhịn được cười mà nói: "Nếu cứ theo cách ăn này của nàng, ta thật sự biến thành thứ dân, sợ sẽ là không nuôi nổi nàng mất."

Tô Tử Nguyệt nhất thời nghẹn một cái, Hạ Đào ở bên cạnh che miệng cười một tiếng.

Tô Tử Nguyệt nhìn mọi người muốn cười nhưng không dám cười, tức giận trừng mắt Phong Thiên Tước, phân phó:

"Đều đi lĩnh tiền thưởng xuống đi, có nhà về nhà, không có nhà tập hợp một chỗ đón Tết."

Đảo mắt, trong phòng chỉ còn Tô Tử Nguyệt và Phong Thiên Tước ngồi đối diện nhau.

Bàn tiệc dọn xuống, Tô Tử Nguyệt bị ánh mắt ôn nhu như nước của Phong Thiên Tước nhìn đến có chút không được tự nhiên.

Nàng đưa mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, thấy có tuyết rơi: "Vương gia nhìn xem, tuyết đầu mùa rơi rồi. Không bằng, chúng ta đi ra vườn hoa xem tuyết rơi đi."

Phong Thiên Tước buồn cười, lạnh đến nàng tê cóng lại muốn đi thưởng tuyết. Nhưng lại đầy cưng chiều nói:



"Được, ta cho hạ nhân đốt than trước, nàng ở đây chờ một chút, xong ta sẽ đến gọi nàng."

Tô Tử Nguyệt gật đầu, nhìn xem Phong Thiên Tước rời đi.

Không bao lâu hắn trở về, cầm trên tay kiện áo ấm lông màu trắng, choàng lên vai Tô Tử Nguyệt, mà trên người hắn đã sớm xuyên áo choàng hắc tuyến, hai người một hắc một bạch đi trong tuyết, trở thành phong cảnh xinh đẹp nhất.

Trong phủ có một tinh lâu trên cao, dùng để ngắm cảnh từ trên cao rất tốt. Tô Tử Nguyệt được Phong Thiên Tước đưa lên lầu cao nhất.

Tô Tử Nguyệt không biết Phong Thiên Tước đã chuẩn bị từ khi nào, đèn lồng phủ kín mỗi góc, gần cửa sổ là giường quý phi một tấm dành cho hai người, đối diện là lò sưởi đã đốt, nhìn trong khá vương tôn xa xỉ.

Nhìn sự kinh ngạc của Tô Tử Nguyệt, Phong Thiên Tước mỉm cười: "Thích không?"

Giọng nói của hắn trầm ấm vang lên tai Tô Tử Nguyệt, khiến nàng có chút giống như say rượu.

Tô Tử Nguyệt tránh ánh mắt của hắn, quay về hướng cửa sổ: "Nơi này thật cao, đều có thể như nhìn thấy toàn bộ kinh thành!"

Không có chút nào khéo léo chuyển chủ đề, Tô Tử Nguyệt cảm thấy gương mặt nàng nóng lên.

Phía sau tiếng bước chân của Phong Thiên Tước trầm ổn lại mạnh mẽ.

Hắn đứng lên cạnh nàng, nhìn ra phía xa xa nhà nhà đốt đèn: "Nàng thích, ta hằng năm đều cùng nàng đến xem.

Xuân Hạ Thu Đông bốn mùa, đều có cảnh đẹp."

Nơi xa đèn đuốc từng đốm, tuyết trắng mênh mông, bên cạnh nam nhân tuấn mỹ mê người, cả phòng mập mờ.

Tô Tử Nguyệt cảm thấy cuống họng phát khô, nghiêng người nhìn trên bàn có đặt chung rượu cùng chén rươu nàng đi tới rót hai chén đưa đến trước mặt Phong Thiên Tước: "Thần thiếp trước kia thật không hiểu chuyện,

Vương gia cạn ly rượu này, liền xem như đã tha thứ cho thần thiếp."

Gương mặt Tô Tử Nguyệt phá lệ đỏ ửng, xinh đẹp đến động lòng người.

Phong Thiên Tước cười tiếp chén rượu, đưa đến bên môi, nói: "Nói đến không hiểu chuyện, bản vương cũng làm rất nhiều chuyện nghĩ đến mà kinh hãi, nàng cũng đừng trách ta." - Nói xong liền ngẩng cổ lên, chất lỏng trong suốt trượt vào miệng hắn, bị hắn một hơi uống sạch.

Tô Tử Nguyệt cảm giác sao hắn ta uống rượu cũng đẹp mắt như vậy.

Gương mặt từ ửng hồng chuyển sang đỏ, vội vàng dùng tay áo che đi, cũng uống chén rượu trên tay. Nhưng có lẽ uống quá gấp, không cẩn thận liền bị sặc, đột nhiên ho khu khụ.

Phong Thiên Tước liền bật cười: "Đồ ngốc, nàng uống chậm một chút."

Hắn đưa tay lên giúp nàng miệng, ngón trỏ rơi vào trên môi của nàng. Tô Tử Nguyệt chỉ cảm thấy giống như một dòng điện từ bờ môi chảy qua toàn thân, giương mắt nhìn thấy bờ môi đỏ hồng của Phong Thiên Tước.

Trong đầu nàng không suy nghĩ được điều gì, bỗng nhiên nhón chân hôn vào bờ môi kia.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv