Trên xe ngựa quay về Vương phủ, sắc mặt Phong Thiên Tước đen tối, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tô Tử Nguyệt.
Trong lòng hắn lúc này ngay cả hắn cũng không thể hiểu được, khi nghe nàng nói, nàng muốn hưu hắn, tâm can hắn như từng cơn cuộn lại, tâm trạng hoảng hốt, trái tim siết lại...
Vì cái gì nàng lại muốn hưu hắn?
Cuối cùng hắn không tốt ở điểm nào? Ngay cả kỷ vật gia truyền của mẫu phi cho hắn, hắn cũng đã trao cho nàng
Tô Tử Nguyệt trước định đợi đến khi hắn tìm được người trong lòng mới cân nhắc chuyện này, bây giờ lại vô cùng vội vàng.
Vậy nên nàng liền muốn Thái phi trợ giúp, nàng tin Thái phi nói hắn sẽ nghe lời mà thả nàng đi.
Còn về phần Hoàng thượng, nàng nghĩ, Hoàng thượng chỉ muốn dùng nàng làm vả mặt Phong Thiên Tước. Cho nên nàng hưu Phong Thiên Tước, hắn ta cũng hả hê mà không làm khó nàng.
Suy nghĩ rất thấu đáo, hòa ly hai nhà đều sẽ không yên, Phong Thiên Tước hưu nàng liền bị Hoàng thượng lợi dụng mà xử phạt. Chỉ có nàng hưu Phong Thiên Tước, vừa lòng vừa ý Hoàng thượng, Phong Thiên Tước tuy có chút mất mặt còn hơn là vị xử phạt.
Nhưng chỉ không nghĩ kế hoạch chỉ mới bắt đầu đã bị hắn bắt ngay tại trận.
Bỗng nhiên Phong Thiên Tước nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói như kiềm chế tức giận: "Tô Tử Nguyệt, ngươi muốn rời khỏi Vương phủ?"
Tô Tử Nguyệt: ".."
Bây giờ nàng mà nói đúng, hắn là hắn sẽ tức giận mà băm nàng đúng không?
"Vương gia, ngài nghe ta giải thích..."
Phong Thiên Tước kéo cổ tay Tô Tử Nguyệt một cái, đem nàng ôm trong lòng ngực: "Ngươi sống là người của bản vương, chết cũng là ma của bản vương, ta sẽ không cho phép ngươi rời đi."
Tô Tử Nguyệt ngửi thấy mùi thơm bạc hà quen thuộc trong lòng ngực Phong Thiên Tước, chết thật, trái tim nàng đập loạn nhịp rồi. (1
"Vương gia, trước hãy buông thần thiếp ra." - Tô Tử Nguyệt muốn thoát khỏi lòng ngực Phong Thiên Tước, nhưng bị hắn ôm chặt.
Phong Thiên Tước nhắm mắt lại nói ra bên ngoài: "Khúc Nam, dừng xe."
Xe ngựa dừng lại, Khúc Nam có chút kinh ngạc từ bên ngoài nói: "Vương gia, vẫn chưa đến Vương phủ, ngài muốn đi nơi nào?"
Phong Thiên Tước nắm lấy tay Tô Tử Nguyệt đi xuống xe ngựa, nhìn Khúc Nam nói: "Ngươi về Vương phủ trước, bản vương đưa Vương phi đi dạo một chút."
Khúc Nam: ".."
Tô Tử Nguyệt: "..."
Vương gia lại muốn bồi Vương phi đi dạo?
Khúc Nam không hỏi thêm, cho xe quay về Vương phủ.
Tô Tử Nguyệt lúc này nào muốn đi dạo phố, có phải vì nàng đòi hưu hắn, hắn liền muốn đưa nàng đến nơi hẻo lánh, xử lý không để lại dấu vết?
Phố xa đông đúc, Tô Tử Nguyệt đang sợ hãi nhìn tới nhìn lui, liền bị một mùi hương ngọt ngào làm nàng chú ý.
"Muốn ăn sao?" - Phong Thiên Tước nhìn kẹo đường có chút nhíu mày.
Tô Tử Nguyệt gật đầu, muốn mua lại phát hiện không mang theo túi tiền.
Phong Thiên Tước bước tới, mua một cây kẹo đưa cho nàng.
Tô Tử Nguyệt mỉm cười: "Cảm ơn Vương..."
Phong Thiên Tước đưa một ngón tay lên môi nàng: "Ở bên ngoài, đừng gọi ta là Vương gia."
Ngón tay chạm vào bờ môi đỏ mộng của Tô Tử Nguyệt, chỉ một chút thôi, cả ngón tay như cứng ngắt, cảm nhận được sự mềm mại phấn nộn của nàng.
"Vậy ta phải gọi ngài là gì?" - Tô Tử Nguyệt tròn mắt hỏi.
Phong Thiên Tước rút tay về, liếc nhìn Tô Tử Nguyệt: "Ngươi muốn gọi ta là gì?"
Tô Tử Nguyệt liếm kẹo đường một cái, tâm trạng căng thẳng cũng giãn ra, đúng là ăn ngọt làm tâm trạng con người thoải mái.
Nàng ngẩng đầu nhìn Phong Thiên Tước mỉm cười: "Vậy ta gọi ngài là A Tước được không?"
A Tước, hình như chỉ có mẫu phi và tiên hoàng gọi hắn như vậy.
Phong Thiên Tước lại nhìn thấy đôi môi đỏ ửng dính đường lấp lánh của nàng, cổ họng nuốt vào một ngụm khô nóng.
Hắn mỉm cười gật đầu: "Được, vậy ta gọi ngươi là Nguyệt nhi."
Tô Tử Nguyệt: "..."
Nụ cười này của Phong Thiên Tước không hề mang theo chút giều cợt nào, nàng còn nhìn thấy trong đó sự nuông chiều.
Tô Tử Nguyệt hoảng hốt quay đầu, nhìn về phía hàng quán gần nhất chạy đi.
Phong Thiên Tước cũng sải bước theo sau.
"Cô nương, mời lựa trâm cài tóc, chỗ chúng tôi là hàng tự tay rèn ra, cho nên giá cả là tốt nhất." - Chủ quầy nhiệt tình chào mời.
Tô Tử Nguyệt nhìn qua trâm cài tóc, rất sắc sảo, trong lòng thầm khen ngợi.
Nàng cầm hết món này đến món khác lên nhìn, đúng là thợ lành nghề, không có chút lỗi nào.
"Trâm cài của thúc thúc làm rất tốt, rất khéo tay, ta rất thích..." - Tô Tử Nguyệt có chút đáng tiếc, nếu nàng mang theo tiền sẽ mua một vài món.
"Ta sẽ mua hết." - Phong Thiên Tước từ phía sau lên tiếng: "Gói lại cho nàng."
Tô Tử Nguyệt quay người khó hiểu nhìn Phong Thiên Tước, gương mặt hắn tuấn tú, từng đường nét đẹp như tạc tượng, khiến Tô Tử Nguyệt có chút choáng ngợp.
Hắn ta không còn bị bệnh phạm chứng nóng nảy sao, hắn thật sự không mang nàng đi băm mà còn mua kẹo, mua trâm cài.
Thật sự là bị sủng ái mà lo sợ.
Tô Tử Nguyệt bỗng dưng cảm nhận được nhịp tim lại loạn nhịp.
"Vương... không, A Tước, ta nghe mẫu thân của ngài nói, chiếc vòng này, là của mẫu thân cho ngài." - Tô Tử Nguyệt cắn môi: "Vì sao ngài lại đưa nó cho ta?"
Phong Thiên Tước liếc nhìn Tô Tử Nguyệt, từ khi nào hắn đã vì nàng mà mất đi nguyên tắc của bản thân.
"Đây là mẫu thân ta căn dặn phải trao cho thê tử của ta, nàng là thê tử của ta, không cho nàng thì cho ai?" -
Phong Thiên Tước nhàn nhạt đáp.
Tô Tử Nguyệt nói: "A Tước, ta không biết ngài nghĩ thế nào gọi là nghĩa phu thê. Nhưng với ta mà nói, phu thê chính là nhất kiến chung tình, một đời một kiếp, một đôi. Nếu không thể làm được, ta đây không cần."
Phong Thiên Tước im lặng không đáp nhìn chăm chăm Tô Tử Nguyệt.
Tô Tử Nguyệt có chút thất vọng, tuy biết nam nhân cổ đại khó mà giữ được chung tình, nhưng khi nói ra, vẫn là mong muốn điều gì đó ở Phong Thiên Tước.
Hai người quay về Vương phủ.
Kế hoạch hưu Vương gia thất bại hoàn toàn.
Nhưng mọi thứ vẫn cứ diễn ra như cũ, Vương gia lại càng sủng ái khiến Tô Tử Nguyệt sợ hãi hơn.
Nàng sợ bị đắm chìm trong ân sủng của Phong Thiên Tước, đến khi có cơ hội rời đi sẽ không nỡ.