Tô Tử Nguyệt bị Phong Thiên Tước nhốt ở Vương phủ nửa tháng mới thả ra.
Đám thái y kê cho nàng rất nhiều đơn thuốc định thần an giấc, nàng không có muốn uống, vậy mà Phong Thiên Tước hết lần này đến lần khác đến nhìn xem nàng uống, có đôi khi còn tự tay đút, Tô Tử Nguyệt chịu không nổi áp lực, đành há miệng uống.
Uống xong liền mắt mở không lên, nhiều khi nửa đêm tỉnh lại, liền phát hiện đang nằm trong lòng ngực Phong Thiên Tước. Nàng không dám đá hắn xuống giường, lại cảm thấy toàn thân như nhũn ra dậy không nổi, đành phải chấp nhận nằm trong ngực hắn mà ngủ.
Cũng may là Phong Thiên Tước không có làm chuyện gì khác người, giữa hai người cứ như thế một mực nằm ôm nhau bình an vô sự.
..•••
Tô Tử Nguyệt tuân thủ nghiêm chỉnh việc Phong Thiên Tước cho nàng một ngày chỉ xem bệnh một canh giờ.
Bình Dân Y Quán ngày càng đông khách, Tô Tử Nguyệt ngày càng bận rộn.
Buổi tối, Tô Tử Nguyệt ngồi ăn tối cùng Phong Thiên Tước, gần đây nàng cũng không còn cảm thấy áp bức khi ngồi ăn cùng hắn nữa, có lẽ do thuốc bổ nên ăn uống khá ngon miệng.
Tô Tử Nguyệt đang thịt kho, cái miệng dính đầy mỡ, gần đây nhà bếp thường nấu toàn món nàng yêu thích.
Phong Thiên Tước liếc nhìn Tô Tử Nguyệt, miệng không nhịn được cong lên: "Thật không ra làm sao?"
Nói xong liền dùng khăn tay đưa qua lau khóe miệng cho Tô Tử Nguyệt.
Toàn thân Tô Tử Nguyệt cứng đờ, vội chụp lấy chiếc khăn tự mình lau: "Để Vương gia chê cười."
Phong Thiên Tước chậm rãi ăn cơm, một lúc sau lại nói: "Mẫu phi của ta đã tốt lên, muốn gặp ân nhân của người để cảm tạ, ngày mai cùng ta vào hoàng cung thỉnh an người."
Tô Tử Nguyệt gật đầu nhưng vẫn hỏi: "Thái phi cũng không cần phải câu nệ, đã là một đại phu nhiệm vụ chính là cứu người, không cần cảm tạ."
Phong Thiên Tước không nói gì, lấy trong tay áo một chiếc vòng ngọc, đặt trước mặt Tô Tử Nguyệt.
Tô Tử Nguyệt trợn mắt khó hiểu nhìn hắn, đây là muốn cho nàng?
"Ngày mai đeo nó vào đến thỉnh an mẫu phi của ta."
Tô Tử Nguyệt chậm chạp nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc, trong lòng khó lý giải.
Phong Thiên Tước đứng lên, nắm lấy tay Tô Tử Nguyệt, tự mình đeo vào tay nàng, đôi mắt nhìn nàng đầy hàm ý:
"Đời này, không được phép tháo nó ra, có hiểu chưa?"
Tô Tử Nguyệt: "..."
......
Tô Tử Nguyệt nằm trên giường, Phong Thiên Tước nằm bên cạnh, nàng đưa chiếc vòng ngọc lên nhìn ngắm, bỗng nhiên nghĩ đến cổ đại người ta thường trao cho nhau kỷ vật định tình.
Nàng liếc mắt nhìn Phong Thiên Tước đang nằm ngủ bên cạnh, nàng đưa tay chạm vào lồng ngực, cảm giác nó thôi thúc đập mạnh.
Từ khi nào nàng đã quen với việc hằng ngày cùng ăn tối với Phong Thiên Tước, hằng đêm cùng nằm trên một chiếc giường không còn chút kiêng dè nào.
Nàng nhớ đến hắn hằng ngày thổi từng muỗng thuốc đút cho nàng.
Tô Tử Nguyệt giật mình... vội vàng lắc đầu. Không, nàng không muốn đặt tình cảm cho Phong Thiên Tước.
Một nam nhân cổ đại, tam thê tứ thiếp, nàng Tô Tử Nguyệt không chấp nhận.
Tô Tử Nguyệt nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc, nàng phải nhanh chóng rời khỏi Vương phủ, rời khỏi Phong Thiên Tước, trước khi cái thứ tình cảm kia lớn hơn, nàng nhất định phải cắt đứt nó.
.....
Sáng hôm sau, Phong Thiên Tước ngồi trên xe ngựa cùng Tô Tử Nguyệt đến thỉnh an Thái phi.
Thái phi đã khỏe lại, tinh thần phấn chấn, gương mặt hồng hào xinh đẹp, là một mỹ nhân hiếm có.
Phong Thiên Tước cúi đầu: "Mẫu phi, con hôm nay đưa Tô Tử Nguyệt đến thỉnh an người."
Thái phi mỉm cười hiền từ, đưa tay vẫy lấy Tô Tử Nguyệt: "Đây có phải là vị thần y đã trị khỏi bệnh cho ta phải không?"
Tô Tử Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng, Phong Thiên Tước đã nói: "Mẫu phi, nàng là Vương phi của con, trước đây người lâm bệnh, con vẫn chưa đưa nàng đến thỉnh an người, xin mẫu phi bỏ qua."
Tô Tử Nguyệt sững sờ, Phong Thiên Tước vậy mà đối với Thái phi giới thiệu thân phận Vương phi của nàng.
Chẳng phải lần trước hắn một mực giấu giếm, không muốn ai biết nàng là Vương phi.
Tô Tử Nguyệt bước lại gần Thái phi, quỳ xuống: "Tử Nguyệt thỉnh an Thái phi."
Thái phi nắm lấy tay Tô Tử Nguyệt, nhìn thấy chiếc vòng trên tay nàng, nụ cười lại càng tươi sáng hơn: "Nguyệt nhi sao gọi ta là Thái phi, gọi là mẫu phi như A Tước là được. Nào, đứng lên, mẫu phi còn phải cảm ơn con vì đã cứu lấy ta."
Tô Tử Nguyệt mỉm cười: "Mẫu phi, con là đại phu, cứu người là trách nhiệm của con, xin người đừng quá câu nệ."
Lúc này, một thái giám bước vào, truyền tin Hoàng thượng biết tin Phong Thiên Tước vào cung, gọi hắn đến đại điện có việc.
Phong Thiên Tước nghe lệnh liền rời đi, Tô Tử Nguyệt vẫn ngồi lại cùng Thái phi.
Thái phi cho nô tỳ mang ra rất nhiều lễ vật ban tặng cho Tô Tử Nguyệt.
"A Nguyệt, mẫu phi lần đầu tiên gặp mặt đã rất thích con. Con lại là ân nhân cứu ta, con có điều gì cứ nói với ta, ta sẽ ra mặt giúp con."
Thái phi tất nhiên nghe được tin Phong Thiên Tước cầu hôn đích nữ Lâm gia, sau đó lại từ hôn. Rối loạn như vậy, hẳn là Tô Tử Nguyệt sẽ đau lòng.
Tô Tử Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay, đứng lên, quỳ xuống dưới chân Thái phi: "Mẫu phi, Tử Nguyệt có chuyện muốn cầu xin, người có thể cho hạ nhân lui ra trước được không?"
Thái phi có chút bất ngờ, cuối cùng cũng cho hạ nhân lui ra ngoài, giọng nói hiền từ: "Nguyệt nhi, có phải A Tước ức hiếp con không, nói với mẫu phi."
Tô Tử Nguyệt vẫn cúi đầu, Phong Thiên Tước yêu thương mẫu phi hắn như vậy, hẳn sẽ nghe lời khuyên của mẫu phi hăn.
"Mẫu phi, con muốn hưu Vương gia!"
Thái phi sửng sốt: "Cái gì? Vương phi lại muốn hưu Vương gia?"
Tô Tử Nguyệt cúi đầu bình tĩnh nói: "Thưa mẫu phi, hôn sự của con và Vương gia là do Hoàng thượng ban hôn, không thể dễ dàng hòa ly được. Nếu Vương gia hưu con liền sẽ đắc tội với Hoàng thượng, vậy nên phần tội này
Nguyệt nhi xin được nhận. Con là muốn hưu Vương gia. Vương gia nghe lời khuyên bảo của người, xin người hãy khuyên Vương gia để con đi."
Thái phi nhìn Tô Tử Nguyệt, sau đó thở dài: "Nguyệt nhi, là A Tước không tốt với con sao?"
Tô Tử Nguyệt vội nói: "Không, Vương gia đối với con rất tốt, nhưng giữa con và Vương gia không có tình yêu. Con không muốn sống cả đời với người không yêu mình, mẫu phi, đây là điều duy nhất Tử Nguyệt muốn cầu xin người."
Thái phi đứng lên, đi lại gần Tô Tử Nguyệt nâng đỡ nàng lên: "Con nói A Tước không yêu thương con? Cái này sao có thể?"
Thái phi nhìn chiếc vòng tay ngọc trên tay Tô Tử Nguyệt, nắm lấy tay nàng vuốt ve: "Nguyệt nhi, A Tước tính khí trước nay đều cao ngạo lạnh lùng, nhưng mẫu phi sinh ra nó, hiểu nó. Nếu nó không yêu con, sẽ không muốn gắn kết cả đời cùng con.
"Mẫu phi, sao người lại nói lời như vậy?" - Tô Tử Nguyệt hỏi.
Thái phi vì sao lại nói Phong Thiên Tước muốn gắn kết cả đời với nàng?
Thái phi cười hiền từ, liếc mắt chiếc vòng trên tay Tô Tử Nguyệt: "Đây là vòng ngọc của ngoại tổ của A Tước, là phụ mẫu đã trao cho ta, trước khi lâm bệnh, ta đã trao cho A Tước, dặn dò A Tước hãy trao cho nữ nhân mà mình muốn gắn kết cả đời. Nguyệt nhi, A Tước đã trao cho con vòng ngọc này, hẳn chính là xác định con là nữ nhân mà
A Tước muốn gắn kết cả đời."
Tô Tử Nguyệt đưa mắt nhìn vòng ngọc trên tay, từ đêm qua nàng đã biết chiếc vòng này có ý nghĩa gì đó, lại không nghĩ đến ý nghĩa của nó lại lớn như vậy.
Lại nói, cho dù Phong Thiên Tước muốn gắn kết cùng nàng cả đời thì sao, hắn vẫn là một nam nhân cổ đại, hắn sẽ cưới thêm thê thiếp, không có Lâm Thiên Nhu, sẽ có Hạ Thiên Nhu, Lục Thiên Nhu...
Nàng mới không thèm cùng nữ nhân khác tranh giành tình cảm của nam nhân.
Tô Tử Nguyệt kiên định nói: "Mẫu phi, Nguyệt nhi vẫn là muốn hưu Vương gia."
Thái phi còn chưa kịp mở miệng khuyên can thì bên ngoài Phong Thiên Tước bước vào, vừa vặn nghe được lời này từ trong miệng của Tô Tử Nguyệt.