"Ngươi tới, mang đồ vật của Vương phi đến Thịnh Đình Viên của bản vương."
Phong Thiên Tước đích thân phân phó cho tới khi nào xong mới thôi, Tô Tử Nguyệt ngơ ngác như con gà mái.
Rốt cuộc đã tới lúc phải bồi ngủ sao?
Tô Tử Nguyệt tay chân nhũn ra: "Vương gia, chuyện này... là ý gì?"
"Vương phi là chính thê của bản vương, ở tại Phù Hương viện như thế quá xa xôi hẻo lánh lại quá tồi tàn. Nếu như đồn ra ngoài, người đời sẽ nói bản vương quá khắc nghiệt với ngươi, bản vương cũng khó lòng giải thích với
Tướng phủ. Vậy ngươi dọn về cùng bản vương ở một chỗ, cũng để cho Hoàng thượng nhìn thấy bản vương và
Vương phi là phu thê thâm tình."
Phong Thiên Tước nói xong, Tô Tử Nguyệt hốt hoảng minh bạch hơn phân nửa.
Hóa ra là muốn để cho người ra nhìn!
Nếu như vậy thì nàng cũng không có cái gì sợ hãi nữa.
Tô Tử Nguyệt thoải mái vào ở Thịnh Đình Viên, chẳng qua là chuyển sang chỗ ngủ mới thôi, ai biết đêm đến,
Phong Thiên Tước lại không chịu đi vào phòng ngủ.
Tô Tử Nguyệt kỳ quái: "Vương gia muộn như vậy còn không nghỉ ngơi sao?"
Lúc này Phong Thiên Tước đang ở bàn đọc sách, nghe thấy Tô Tử Nguyệt hỏi liền đặt sách xuống đi qua: "Vương phi vội vã như thế? Đã như vậy, bản vương cũng chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh!"
Vừa mới dứt lời, người liền lên giường.
Tô Tử Nguyệt theo bản năng lăn một cái tránh đi: "Vương gia... ngài đây là làm cái gì? Thần thiếp...không dám cùng Vương gia ngủ chung giường."
Nàng nhanh chóng ôm chăn mềm của mình, lăn xuống giường.
"Thần thiếp biết Vương gia là bất đắc dĩ, đã như vậy, thần thiếp sẽ ngủ dưới mặt đất." - Tô Tử Nguyệt cúi đầu, tận lực không để cho Phong Thiên Tước nhìn ra nàng đang phản kháng.
Cái chuyện cấu huyết gì đang xảy ra chứ?
Thấy Tô Tử Nguyệt không nói hai lời bộc lấy chăn mền nằm dưới đất, gương mặt Phong Thiên Tước giật giật. Vốn là hắn thả nói ra, nói Chân Hưng Vương đối với thê tử không tốt, Hoàng thượng vì đánh mặt hắn, cố ý trên triều đình muốn hắn đối đãi kiểu thê.
Hắn lúc này mới bày ra bố trận này. Rõ ràng là muốn cùng nàng thân cận một chút, nhìn xem nàng, lại xem hắn như là dã thú mà tránh né. Hắn quả thật còn không bằng một bệnh nhân của nàng.
Phong Thiên Tước trong lòng tức giận, nhưng không thể làm gì Tô Tử Nguyệt.
Chẳng lẽ phải nói cho nàng rằng hắn đã thích nàng rồi? Tha thứ những gì trước đây nàng đã làm sao rồi?
Nhưng như thế liền mất đi thân phận, Phong Thiên Tước hắn mới không có làm.
Tô Tử Nguyệt cả đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau đi xem bệnh liền thất thần.
Một nữ tử che mặt đến xem bệnh liền không vui phần nàn: "Còn thần y cái gì, xem bệnh không có chút nào chuyên tâm."
"Tô đại phu mấy ngày nay thân thể khó chịu." - Chưởng quỹ đã sớm nhận ra Tô Tử Nguyệt khác lạ, nghe vậy liền đi ra giúp nàng giải thích. Nhìn thấy vành mắt Tô Tử Nguyệt thâm quầng, cũng xác định là giống bị bệnh
"Bệnh của mình cũng không trị được thì gọi là thần y cái gì." - Nữ tử kia liền phỉ nhố.
Chưởng quỹ nhíu mày, nữ nhân này là cố ý đến gây chuyện?
Tô Tử Nguyệt lắc lắc đầu, cố gắng thanh tỉnh lại, vừa đẩy chưởng quỹ ra muốn tự mình giải thích với bệnh nhân.
Ngay lúc này ở cửa Khúc Nam liền bước chân đến: "Hưng gia nói, Tô đại phu thân thể khó chịu, hôm nay sẽ không xem bệnh tiếp tục."
Nói xong còn không cho Tô Tử Nguyệt mở miệng đã mang người đi.
Tô Tử Nguyệt khó hiểu trừng mắt nhìn Khúc Nam, lúc này Khúc Nam mặt mũi tràn đầy căng thẳng: "Vương phi, đã đến giờ dùng bữa tối! Người nếu là còn không quay lại, Vương gia có thể sẽ đem cái bàn hất."
Giương mắt nhìn sắc trời một chút, Tô Tử Nguyệt thầm kêu hỏng bét.
Bình thường một mực nhớ kỹ canh thời gian trở về, hôm nay ngẩn ngơ lại quên mất thời giab, nàng co giò cùng
Khúc Nam vội chạy về Vương phủ.
Phong Thiên Tước an vị tại bàn ăn, sắc mặt u ám.
"Thần thiếp trở về muộn, xin Vương gia trách phạt." - Tô Tử Nguyệt chủ động nhận lỗi.
Phong Thiên Tước không hề lay động: "Xem bệnh so với bồi bản vương ăn cơm quan trọng hơn?"
Trong lòng Tô Tử Nguyệt lộp bộp một trận, nhanh chóng dùng đũa gắp cho hắn một miếng thịt kho mà hắn thích nhất, lấy lòng nói: "Làm gì có chuyện đó, chính là vì một bệnh nhân phiền toái một chút, làm chậm trễ thời gian."
Phong Thiên Tước đảo mắt về hướng Khúc Nam.
Không đợi Tô Tử Nguyệt ngăn cản, Khúc Nam liền đem chuyện có người phàn nàn Tô Tử Nguyệt không chuyên tâm báo cáo với Phong Thiên Tước.
Nghe xong, hắn liền nhìn về phía nàng: "Thân thể ngươi không thoải mái?"
Tô Tử Nguyệt vội xua tay: "Không có không có, là chưởng quỹ nói lung tung."
"Khúc Nam, truyền thái y."
Tô Tử Nguyệt: ".."
Lời của nàng không có chút trọng lượng nào sao?
Thái y rất nhanh đến, không tưởng được chính là, Tô Tử Nguyệt thật sự bệnh!
Cái gì mà dinh dưỡng không đủ, dạ dày hỗn loạn khiến tinh thần không yên, phải thật tốt dưỡng bệnh.
Nghe xong Tô Tử Nguyệt liền muốn chửi một câu, nàng chẳng qua là mỗi ngày cùng Phong Thiên Tước ăn cơm, không muốn ăn nên chỉ ăn ít một chút mà thôi.
Lại đêm qua ngủ không ngon, cho nên tinh thần có chút không yên.
Đúng là lang băm, nàng chính là đại phu, có bệnh hay không cần hắn nói?
Nhưng Phong Thiên Tước căn bản không cho nàng cơ hội giải thích, ngay trước mặt mọi người liền bế nàng lên, nhanh chân đưa vào phòng ngủ.
Tô Tử Nguyệt còn đang tự hỏi hôm nay hắn làm gì kỳ quái đi quan tâm nàng, Phong Thiên Tước liền lạnh giọng bên tai: "Về sau, chỉ cho phép ngươi mỗi ngày xem bệnh một canh giờ, xem hơn một canh giờ, đóng của y quán."
Tô Tử Nguyệt lập tức ngã xuống giường, chỉ cảm thấy trời đất tối tăm.
Bên này Tô Tử Nguyệt bị Phong Thiên Tước áp bức mà tức giận, bên kia Hương nhi giả bệnh quay về Lâm gia, liên báo cáo tin tức vừa nghe được cho Lâm Thiên Nhu.
Liên nhi bởi vì bán đứng Lâm Thiên Nhu, đã bị nàng ta yên lặng xử lý.
Hương nhi thở phì phò mà nói: "Tiểu thư vẫn nghĩ Vương gia đang diễn trò, nhưng nô tỳ tận mắt nhìn thấy, Tô Tử Nguyệt chẳng qua là tỏ ra một chút xíu mệt mỏi, Vương gia liền để Khúc hộ vệ đưa đi. Tiểu thư, người nói xem
Vương gia và Tô Tử Nguyệt không phải là thật sự chứ?"
Hương nhi vẫn một mực không tin, Vương gia và tiểu thư cứ như vậy mà tách ra.
Trước kia là một đôi đẹp biết bao nhiêu. Chỉ nhìn ở phía xa, đã cảm thấy trời đất tạo một đôi.
Nói xong mới phát hiện Lâm Thiên Nhu biểu lộ mười phần đáng sợ
Hương nhi trong lòng thấp thởm, quỳ xuống nói: "Tiểu thư, nô tỳ trông thấy thái y tiến vào Vương phủ."
Không nghe thì tốt, nghe như vậy, Lâm Thiên Nhu liền cười lạnh.
Bệnh? Trước kia cho dù Tô Tử Nguyệt có chết, Phong Thiên Tước cũng sẽ không bận tâm liếc mắt một cái. Người khác đoán không ra, nhưng nàng ta rõ ràng, Phong Thiên Tước yêu Tô Tử Nguyệt.
Yêu đến mức có thể không ngại chuyện Tô Tử Nguyệt ngày đại hôn bỏ trốn cùng nô tài. Yêu đến mức có thể tương kế tựu kế để Hoàng thượng ép hắn sủng ái Tô Tử Nguyệt, vậy là hắn liền sủng ái Tô Tử Nguyệt.
Ngoại giới lời ra tiếng vào, hắn đã từng quan tâm sao.
Lâm Thiên Nhu cười cười, rõ ràng xinh đẹp đến cực điểm, giọng nói lại rét lạnh: "Mẫu thân ta không phải sắp vào cung thỉnh an Thái hậu nương nương, ngươi đi nói với mẫu thân ta một tiếng, ta sẽ đi cùng người."
Tương kế tựu kế, nàng ta cũng biết.