Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người

Chương 31: Bồi ăn, bồi uống, có khi nào còn bồi ngủ không?



Phong Thiên Tước chợt nhớ đến đêm động phòng đó, trong mắt nàng tràn ngập dáng vẻ chập trùng hưởng ứng.

Khi đó hắn cảm thấy vô cùng ghét bỏ, bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy trong lòng như bị mèo cào.

Lần đầu của Tô Tử Nguyệt đến cùng là cho hắn.

Nghĩ đến chuyện này, Phong Thiên Tước cảm thấy những cái gì đã đi qua, cũng không phải là không thể tha thứ.

"Vương phi rất muốn bản vương sao?" - Ma xui quỷ khiến Phong Thiên Tước cúi đầu bên tai Tô Tử Nguyệt thì thầm.

Tô Tử Nguyệt bị dọa muốn chết, bị ngã một cái vào ngực hắn, hắn liền nghĩ nhiều như vậy? Còn hỏi nàng có phải là muốn hắn? Muốn tổ tông nhà hắn thì có.

Cái loại tàn khốc tuyệt tình còn bị bệnh tâm thần phạm nóng nảy, ai thèm.

Tô Tử Nguyệt trốn tránh: "Vương gia, xin đừng mang thiếp ra nói đùa."

Phong Thiên Tước muốn nói cái gì, xe ngựa lại ngừng lại, Khúc Nam bên ngoài ho một tiếng.

Phong Thiên Tước trong lòng nổi nóng, mặt đen như đít nồi buông Tô Tử Nguyệt ra.

Hai người một trước một sau đi xuống xe.

"Vậy thần thiếp về Phù Hương Viện trước." - Tô Tử Nguyệt co giò bỏ chạy.

Phong Thiên Tước nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Tử Nguyệt, bờ môi mím lại thật chặt.

Khúc Nam tiến lên một bước: "Vương gia? Ngài trở về phòng nghỉ ngơi hay là đi thư phòng?"

"Ngươi hôm nay làm sao lại nói nhiều như vậy?" - Phong Thiên Tước mạnh mẽ trừng mắt nhìn Khúc Nam, sau đó cất bước đi về hướng Thịnh Đình Viên.

Khúc Nam bị hét ngây ngốc, nửa ngày mới theo sau.

Trong thư phòng, Phong Thiên Tước ngồi nhìn một số bản sổ sách, giống như sư tử xù lông: "Hừ, chết tiệt, còn dám cùng Bản vương mặc cả. Hắn xem là Bản vương không biết những chuyện phá sự không thành của hắn, đưa qua mấy xe binh khí lại còn cùng bản vương làm bộ làm tịch! Chọc tức bản vương, bản vương sẽ khiến hắn không qua nổi."

Khúc Nam đứng một bên, choáng váng...

Hỏng bét rồi, hỏng bét rồi... Vương gia tức giận lớn, cái này xem ra Tuyên Châu bố sứ gặp xui xẻo rồi.

Thoáng chốc ánh mắt Phong Thiên Tước hướng mắt về phía hắn, Khúc Nam bị dọa đến mức không dám thở mạnh, quanh thân giống như đóng băng lạnh lẽo, thật đúng là đại nhân đánh nhau tiểu nhân gặp nạn.

Khúc Nam cúi đầu thận trọng nói: "Vương gia, đến bữa tối! Thuộc hạ nghe nói Vương phi nương nương truyền một bàn ăn phong phú cho bữa tối, Vương gia hay là đi qua bên đó ăn?"

"Vương phủ ta thiếu chút đồ ăn đó sao?" - Phong Thiên Tước vừa nói, lại ngay lập tức thay đổi chủ ý, nghiêm mặt nói: "Cũng được, nữ nhân kia thiếu nợ Bản vương không ít, Bản vương vừa vặn muốn hỏi nàng làm sao trả lại."



Phong Thiên Tước nói xong, ngay lập tức đứng lên đi về hướng Phù Hương Viện.

Lúc Phong Thiên Tước đi tới, Tô Tử Nguyệt đang uống nước trước khi ăn.

Nàng luôn một mực tuân thủ nguyên tắc giữ dáng, uống một ly nước ấm trước khi ăn.

Chỉ là đang đưa nước vào miệng thì nhìn thấy Phong Thiên Tước, sặc một cái phun nước khắp nơi.

"Vương gia sao lại tới đây." - Tô Tử Nguyệt vội vàng hấp tấp đứng lên, bên môi còn mang theo nước bọt.

Phong Thiên Tước ghét bỏ liếc nàng một cái: "Đồ ăn đều dính nước bọt của ngươi, ngươi nói bản vương làm sao ăn?"

Tô Tử Nguyệt: "..."

Nàng nhớ đâu có mời hắn đến ăn?

Tô Tử Nguyệt nén giận: "Vương gia bề bộn công vụ, thần thiếp không ngờ Vương gia sẽ đến." - Nói xong liền liếc mắt nhìn Hạ Đào: "Đổi một bàn đồ ăn mới lên."

Hạ Đào vui tươi hớn hở đi truyền lệnh, Tô Tử Nguyệt lại ngồi xuống nhìn những món ăn phong phú nhưng không có chút nào muốn ăn, đến lúc đồ ăn mới đổi lên, Tô Tử Nguyệt còn khểu cơm trắng trong chén không chút hứng

thú.

"Ăn cơm cùng Bản vương thống khổ như vậy?" - Phong Thiên Tước không vui nhìn Tô Tử Nguyệt.

Tô Tử Nguyệt trong lòng nhảy lên: "Làm sao có thể, Vương gia suy nghĩ nhiều. Thần thiếp sợ là dáng ăn của thần thiếp thô lỗ hù đến Vương gia."

Nói xong liền vội vàng kẹp một khối thịt thả vào trong chén.

Tô Tử Nguyệt giả vờ cúi đầu gặm miếng thịt, lại nghe Phong Thiên Tước nói bên tai: "Ngươi cẩu thả cũng không phải một hai ngày, bản vương cũng không cảm thấy kinh ngạc. Về sau, mỗi ngày bản vương đều sẽ dùng bữa tối tại Phù Hương Viện."

"Hả?" - Tô Tử Nguyệt nghẹn một cái, giương mắt nhìn Phong Thiên Tước sắc mặt tái xanh, nhanh chóng sửa lời:

"Khẩu vị của thần thiếp thiên về vị nhạt, sợ Vương gia ăn không quen."

Muốn nàng hầu hạ hắn ăn cơm? Không có cửa đâu.

Phong Thiên Tước liếc mắt nhìn Tô Tử Nguyệt: "Ừm, vừa vặn, bản vương cũng ăn nhạt."

Tô Tử Nguyệt: "..."

Chắc hẳn là hắn cố ý, nhìn thấy ánh mắt của hắn, Tô Tử Nguyệt đành phải kiên trì: "Thần thiếp... thần thiếp bận rộn việc ở y quán, không biết bữa tối ăn khi nào, sợ là sẽ ảnh hưởng đến giờ giấc của Vương gia."

"Không muốn đồng ý?" - Phong Thiên Tước híp mắt đầy nguy hiểm: "Ngươi chẳng lẽ quên là, y quán chính là tiền của bản vương ứng ra? Để bản vương lại nhắc ngươi một câu, hôm nay tiền bánh ngọt trà nước ngươi mang phân phát, ngươi tính xem hết bao nhiêu? Hiện tại chỉ là gọi ngươi bồi bản vương ăn một bữa cơm, ngươi lai lấy ra một đống lý do từ chối?"

Tô Tử Nguyệt: "..."



Tên Phong Thiên Tước này đang dùng tiền đè nàng.

Trong lòng Tô Tử Nguyệt tức giận: "Tiền của ngươi, ta sẽ tìm cách trả cho ngươi."

"Nếu Vương phi không vui lòng, vậy liền đóng cửa Bình Dân Y Cục đi." - Phong Thiên Tước như không nghe thấy

Tô Tử Nguyệt nói, đứng lên đi ra ngoài ngữ khí hời hợt nói.

Tô Tử Nguyệt đang giãy giụa trong lòng, đã nhìn thấy Phong Thiên Tước đi ra phòng khách.

Tô Tử Nguyệt cắn răng đuổi theo: "Vương gia, thần thiếp vừa rồi chỉ nói đùa thôi, Vương gia đã thích ăn tối ở nơi này, vậy hằng ngày liền tới, thần thiếp tất nhiên chuẩn bị cẩn thận."

Lúc ăn cơm còn phải ngồi nhìn một khối băng thật sự là một việc không có chút vui vẻ gì.

Tô Tử Nguyệt vốn nghĩ Phong Thiên Tước là nhất thời hứng thú, ai biết được hắn ta vậy mà đến Phù Hương Viện dùng cơm tối đã nửa tháng.

Lúc Phong Thiên Tước cơm nước xong rời đi, Tô Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: "Vương gia quả thật quá gian trá, lúc xuất tiền không nói gì, bây giờ liền muốn ta phải trả lại, y quán ngoài nhập thuốc còn phải trả lương cho chưởng quỹ, dược đồng và còn cả tiểu nhị, làm sao ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?"

Hạ Đào bên cạnh nói: "Gần đây y quán bệnh nhân ngày càng đông, hôm qua kiếm được hai mươi lạng."

"Cũng chẳng tới đâu." - Tô Tử Nguyệt lo lắng.

Nếu còn không kiếm được nhiều tiền, nàng còn phải một mực bồi Phong Thiên Tước.

Bồi ăn, bồi uống, có khi nào còn bồi ngủ không?

Hạ Đào lại không chút lo lắng: "Nương nương đừng nghĩ như vậy, Vương gia mặc dù tính toán chi li một chút, nhưng tốt xấu cũng không đánh chúng ta? Nô tỳ cảm thấy mọi việc đang phát triển theo chiều hướng tốt."

Nha đầu này chẳng lẽ bị đánh ngốc rồi?

Nhưng Tô Tử Nguyệt thầm nghĩ mấy ngày nay y quán làm ăn cũng rất tốt, nàng tin tưởng sẽ rất nhanh sẽ đem y quán từ tay Phong Thiên Tước mua lại.

Đến lúc đó nhìn xem Phong Thiên Tước lấy cái gì mà tra tấn nàng.

Binh Dân Y Quán chữa khỏi bệnh cho lão Lưu tin tức truyền đi, người ta tìm đến Tô Tử Nguyệt chữa bệnh ngày càng nhiều.

Tô Tử Nguyệt không phải bệnh nào cũng tiếp, cái nào thích hợp Đông y, nàng sẽ khuyên bệnh nhân tìm đến y quán khác, chỉ có cái nào phù hợp với biện pháp Tây y, nàng mới ưu tiên chữa trị.

Danh tiếng của Tô Tử Nguyệt ngày một vang xa khi những bệnh nhân đi theo Đông y lâu năm không khỏi, tìm đến nàng liền thuyên giảm.

Mọi thứ đặt được như mong muốn của Tô Tử Nguyệt, nhìn túi tiền rủng rỉnh liền cười ngoác cả miệng.

Thầm nghĩ không bao lâu đã có thể thoát nợ Phong Thiên Tước rồi, ai ngờ hắn ta lại đổi phương pháp tiêu khiển.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv