"So ta? So ta cái gì?" - Lão Lưu xù lông lên, chống đỡ gậy như muốn nhảy dựng lên. Chỉ là vừa đứng lên cái chân đau chịu quá nhiều trọng lượng liền rên một tiếng, trán cũng toát ra mồ hôi.
"Ngươi chắc chắn? Lão phu cũng không muốn mang tiếng ức hiếp ngươi." - Bạch lão đại phu khinh thường nhướng mày nói.
Tô Tử Nguyệt gật đầu: "Ta chắc chắn!" - Nàng đi tới gần Bạch lão đại phu đưa tay xin mời: "Đứng bên ngoài không tiện, Bạch đại phu cùng mọi người nếu không ngại liền đi vào bên trong y quán của ta. Hôm nay y quán mọi thứ đều không làm, chỉ chuyên tâm cho cuộc so tài này, nếu còn để cho mọi người trong lòng đối với y thuật của ta còn nghi ky, cái y quán này của ta cũng không cần mở."
"Vậy thì tốt, vậy chúng ta liền làm chứng cho hai vị" - Mọi người thích xem náo nhiệt, cũng là tò mò về Tô Tử Nguyệt.
Chưởng quỹ sắc mặt khó coi, thừa dịp mọi người vào cửa liền kéo Tô Tử Nguyệt qua một bên nói thầm: "Cô nãi nãi của ta, ngài đừng có làm ầm ĩ nữa được không? So cái gì mà so? Chuyện này thắng còn dễ nói, nếu là thua, hơn vạn lượng bạc của Vương gia chẳng phải đổ sông đổ biển sao?"
Quan trọng là chưởng quỹ không có cảm thấy Tô Tử Nguyệt có cơ hội thắng.
Hắn vẫn luôn cho rằng Vương gia mở y quán là muốn kinh doanh. Về phần Tô Tử Nguyệt, chẳng qua Vương gia cưng chiều nữ nhân chơi nhà chòi, vui vẻ mấy ngày sẽ quay về nhà, ai nghĩ tới Tô Tử Nguyệt ngày đầu xem bệnh đã gây ra phiền toái lớn như vậy, nếu mà thua, cái y quán này làm sao có thể kinh doanh được nửa? Còn có y quán này chính là Vương gia đề bút, đây không phải là bôi đen Vương gia sao?
Tô Tử Nguyệt cười nhẹ một cái, trấn an chưởng quỹ: "Ngươi đừng lo, ta đối với y thuật của ta vẫn rất có lòng tin."
Chưởng quỹ trợn mắt, có lòng tin, lòng tin cái quỷ gì?
Nhưng mà cuối cùng hắn cũng không dám ngăn cản Tô Tử Nguyệt.
Đội mọi người ngồi xuống, Tô Tử Nguyệt gọi tiểu nhị đưa lão Lưu tới ngồi phía trước: "Bạch lão đại phu mặc dù đã chữa trị cho vị này một năm, nhưng là để cho công bằng, ta vẫn là để Bạch lão đại phu trước tiên xem mạch cho hắn."
Lúc này chủ tớ Phong Thiên Tước đã từ cửa sau tiến vào bên trong y quán lên lầu, thông qua cửa sổ từ bên trên nhìn xuống, Tô Tử Nguyệt không hề biết nhất cử nhất động của nàng đều rơi vào mắt của Phong Thiên Tước.
Dưới lầu, Bạch lão đại phu hừ lạnh một tiếng: "Không cần, lão Lưu ta trị bệnh lâu như vậy, không cần xem bệnh.
Ngươi cứ xem bệnh là được."
"Lão đại phu thật không cần xem bệnh một lần?" - Tô Tử Nguyệt tủm tỉm nhìn chằm chằm lão Bạch.
"Ai, ta nói tiếu nữ này, người ta Bạch lão đại phu đã nói không nhìn? Ngươi làm sao còn dây dưa không ngớt?
Chẳng lẽ ngươi không biết trị bệnh, nghĩ muốn học lỏm cách của Bạch đại phu liền làm theo?" - Mọi người xung quanh liền không kiên nhẫn.
Tô Tử Nguyệt thẳng lưng: "Tốt, đã Bạch lão đại phu xác định không xem bệnh, vậy liền để ta xem bệnh." - Dứt lời,
Tô Tử Nguyệt liếc mắt nhìn Hạ Đào, Hạ Đào hiểu ý liền đưa đến nước ấm và găng tay.
Mọi người nghi hoặc nhìn cử đông của Tô Tử Nguyệt đang mang vào găng tay.
Tô Tử Nguyệt mỉm cười giải thích: "Trên mỗi người chúng ta đều mang theo vi khuẩn, bình thường chạm vào nhau đều không sao, nhưng đối với bệnh nhân cơ thể yếu đuối, tốt nhất là nên cách ly sạch sẽ một chút. Mang găng tay chính là cách đơn giản nhất cách ly, mặt khác trên người bệnh đều có vi khuẩn gây bệnh, mang găng tay liền tự đề phòng truyền bệnh cho chính mình."
Cái gì là vi khuẩn, mọi người nhìn nhau khó hiểu.
Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy chuyện này không lạ. Nếu không nổi lên bệnh thủy đậu, Thái Y Viện cũng đem bệnh nhân cách ly. Vào mùa dịch từ gia súc, truyền từ gia súc sang người, các đại phu cũng nói là truyền nhiễm, mọi người cái hiểu cái không gật đầu.
Tô Tử Nguyệt mang găng tay xong, liền đi về phía lão Lưu kéo ống quần hắn.
Hắn lùi một cái, hoảng sợ nhìn Tô Tử Nguyệt: "Ngươi làm cái gì?"
Người bên cạnh cũng giật nảy mình, Bạch lão đại phu cũng lắc đầu không đành lòng nhìn, giống như Tô Tử Nguyệt đang làm việc gì xấu hổ...
Tô Tử Nguyệt cau mày: "Ngươi chẳng lẽ không phải bị đau chân?"
Hắn ta chống gậy đi cà thọt, đừng nói là không phải bị đau chân?
Lão Lưu tức giận đến thở hồng hộc: "Ta...ta là đau chân thì sao? Bắt mạch trên tay, cũng không phải trên đùi, ngươi... ngươi... kéo ống quần ta làm gì?"
Biểu tình giống như Tô Tử Nguyệt muốn sàm sỡ hắn.
Tô Tử Nguyệt nhún vai: "Thứ lỗi ta không có bắt mạch."
"Cái gì? Ngươi không bắt mạch? Ngươi không bắt mạch lại dam giả mạo làm đại phu?" - Lão Lưu hét ầm lên.
Có người hùa theo: "Ôi, nàng ta muốn xem bệnh mà không bắt mạch."
"Bắt mạch là cơ bản nhất của đại phu."
"Bắt mạch cũng không biết mà còn khoác lác chữa bệnh cho Thái phi, quả thật là chuyện cười, ha ha."
Liên tiếp mấy người phụ họa, bầu không khí trở nên ồn ào.
Tô Tử Nguyệt dở khóc dở cười: "Thế nào, ai quy định đại phu là phải bắt mạch? Ta không xem mạch, ta xem bệnh.
"Không bắt mạch làm sao xem bệnh, ngươi nói điên khùng cái gì?"
"Hoa Đà tái thế cũng không dám nói không bắt mạch có thể xem bệnh, tiểu cô nương, đừng có khoác lác nữa."
Mỗi người một câu, muốn dùng nước bọt đuổi Tô Tử Nguyệt.
Tô Tử Nguyệt chỉ bình tĩnh nói: "Không thử một chút thì làm sao biết được hay không?"
"Lão Lưu, ngươi có đồng ý để nàng thử một lần không?" - Bạch lão đại phu sớm đã khẳng định Tô Tử Nguyệt lòe người, không thèm ngăn cản, ngược lại còn giúp Tô Tử Nguyệt hỏi.
Chỉ cần Tô Tử Nguyệt thất bại, thanh danh của hắn càng lớn hơn.
Cớ sao lại không làm.
Lão Lựu nhìn Bạch lão đại phu nhìn hắn khích lệ, trong lòng hắn thấp thỏm, nửa ngày chuẩn bị tư tưởng, cuối cùng nhắm mắt lại: "Tới đi! Làm không được liền không muốn cái chân này."
Lão Lưu bị chân đau đến tra tấn, hắn trước kia to khỏe, bây giờ bị cái chân đau hành hạ chỉ vài tháng khiến hắn ốm tông teo. Nếu không phải còn phải nuôi sống cả nhà, hắn nghĩ bản thân đều phải cưa cái chân bệnh này đi.
Tô Tử Nguyệt thấy hắn không kháng cự nữa, lúc này lần nữa vén ống quần hắn lên trên đầu gối, nhưng người xung quanh và cả Tô Tử Nguyệt nhìn thấy cái chân của lão Lưu mạch máu nổi lên như con giun, chạm vào liền rụt lại đau đớn.
Tô Tử Nguyệt thở ra, nàng phán đoán quả nhiên không sai.
Giãn tĩnh mạch nghiêm trọng đây!