Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người

Chương 28: Dùng Đỉa Hút Máu



"Tiểu thư, cái này...cái này... nhìn thật đáng sợ." - Hạ Đào không có tâm nhãn, che nửa mắt nói: "Giống như...

giống như hơn mười còn giun tiến vào bên trong da của hắn."

Hạ Đào hình dung cũng không hề khoa trương.

Mấy người bên cạnh ai nấy đều mở to mắt nhìn.

"Lão Lưu, ngươi đây là làm chuyện gì thất đức rồi phải không?" - Có người mở miệng nói.

Lão Lưu muốn đứng lên đánh người kia, nhưng vô tình chống sai chân, nhất thời đau đớn rên la, Tô Tử Nguyệt vội dìu hắn ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Có phải là sưng cứng ê ẩm, đau như muốn nứt da ra ngoài?"

"Đúng, đúng, đau chết ta, đại phu mau cứu ta với." - Đau đến cực hạn, lão Lưu mặc kệ là nam nữ, nắm chặt Tô Tử Nguyệt cầu khấn.

Bạch lão đại phu ở một bên rất là không vui.

Lại nghe Tô Tử Nguyệt hỏi: "Bình thường có chóng mặt hoa mắt không, dễ đuối sức, đứng lên bắp chân nặng như trì, rất nặng rất nặng?" - Mặc dù đã chẩn đoán chính xác là giãn tĩnh mạch, nhưng cần thiết phải hỏi thêm để hoàn thiện.

Lão Lưu gật đầu: "Đúng thế, đúng không sai."

Tô Tử Nguyệt gật đầu, rồi ngẩng đầu lên: "Bạch lão đại phu, ta đã xem xong. Hiện tại chúng ta liền nói ra kết luận của mình, lão nhân gia là ngài nói trước hay là ta nói trước."

"Ngươi nói trước đi, Bạch lão đại phu nói trước, ngươi lại nói theo, chúng ta làm sao phán đoán ngươi có bắt chước hay không?"

Có người cay nghiệt nói.

"Đươc, vậy thì ta nói trước." - Tô Tử Nguyệt hào phóng vỗ vỗ tay, con mắt rơi vào trên thân Bạch lão đại phu: "Vị bệnh nhân này, chính là động mạch tắc nghẽn cùng chi dưới giãn tĩnh mạch."

"Cái gì?" - Mọi người ngây ngốc.

Bạch lão đại phu hai mắt nhảy một cái, mỗi chữ Tô Tử Nguyệt nói đều không hiểu là ý gì.

Đó là tên bệnh? Đừng nói chữa trị, nghe còn chưa từng nghe qua.



"Bạch lão đại phu, ngài có nghe qua loại bệnh này chưa?" - Một người liên tiếng hỏi.

Bạch lão đại phu lắc đầu, mọi người liền ồn ào.

"Hừ, tùy tiện nói nhảm liền nghĩ có thể lừa gạt được chúng ta? Bạch lão đại phu hành nghề y mấy chục năm còn chưa từng nghe qua tên bệnh này, ngươi đừng có cố trước mặt chúng ta làm ra vẻ."

Tô Tử Nguyệt vẫn bình tĩnh: "Vậy tốt, để Bạch lão đai phu nói, vì sao lão Lưu mạch máu ở chân lòi ra ngoài, đau đớn khó nhịn, làn da mỏng dần, mắt cá chân rõ ràng sắc tố sưng lên như muốn vỡ ra?"

Bạch lão đại phu trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nghe Tô Tử Nguyệt nói chuẩn xác triệu chứng của lão

Luu, hắn dường như rốt cuộc chịu tin tưởng, Tô Tử Nguyệt không phải ăn nói linh tinh.

Nhưng muốn dùng cái này chứng minh y thuật hơn người, cái này còn kém xa, nghĩ vậy Bạch lão đại phu chậm rãi nói: "Lão Lưu thường xuyên thiếu ngủ, mỗi khi gặp mưa dằm chân tật không khỏe, kèm theo da thịt mất nước, lão phu chuẩn đoán là máu không lưu thông tốt, gây phong thấp, cho dùng thông máu, giam đau tiêu sưng làm chuẩn."

"Theo ý lão đại phu, nên dùng thuốc gì?"

Bạch lão đại phu tự tin vuốt râu: "Tự nhiên là bạch thuật, đương quy, đỗ trọng chờ lưu thông máu được, lại dựa vào rượu thuốc, giảm đau khử gió."

Mọi người lại hỏi: "Ngươi đừng nói sẽ dùng thuốc giống Bạch đại phu."

Tô Tử Nguyệt chỉ lắc đầu cười: "Lão đại phu từng nghe nói dùng đỉa sống cũng là một liệu pháp không?"

Bạch lão đại phu cảm thấy, hắn khả năng là gặp phải một cái dã nhân.

Mọi người biểu lộ như gặp quỷ

Tô Tử Nguyệt lại hỏi: "Là loại động vật sống trong ruộng nước thích hút máu."

Lần này mọi người có phản ưng, chẳng qua là phản ứng hoảng sợ.

"Ngươi muốn con sâu hút máu đó làm cái gì?" - Có người kinh hãi lên tiêng.

Hóa ra con đỉa ở đây gọi là sâu hút máu, Tô Tử Nguyệt mỉm cười: "Chính là nó, dùng nó làm liệu pháp chữa trị."

"Ngươi điên rồi, sao có thể dùng sâu hút máu chữa bệnh! Thứ đó sẽ đem máu người hút khô." - mọi người liền sôi trào chỉ trích.



Lão Lưu lặng lẽ cầm gậy chống lên, tránh đi Tô Tử Nguyệt, muốn định chuồn mất.

Bạch lão đại phu cũng đứng lên phất tay: "Hoang đường! Thực sự quá hoang đường, lão phu theo nghề thuốc nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe được đơn thuốc hoang đường như vậy." - Hắn đưa mắt nhìn Tô Tử Nguyệt:

"Tiểu cô nương, lão phu lắm miệng khuyên ngươi một câu, tâm của thầy thuốc, sẽ không cầm sinh mệnh của bệnh nhân nói đùa.".

Nói xong liền mặt lạnh quay người phất tay áo bỏ đi.

Tô Tử Nguyệt bình tĩnh nói theo sau lưng: "Bạch lão đại phu vẫn là y thuật đi đầu kinh thành, chẳng qua chỉ là một con côn trùng liền tránh không kịp. Ta vốn cho rằng ngài là y thuật khai thông, không nghĩ tới lại bảo thủ như vậy."

Bạch lão đại phu dừng chân lại.

"Tiểu nha đầu, ngươi là nghiêm túc." - Ông ta nhìn chằm chằm Tô Tử Nguyệt hỏi.

Tô Tử Nguyệt mỉm cười: "Đương nhiên, không phải thì ta làm gì phải vẽ vời thêm chuyện?"

"Ngươi không phải cố ý lòe người? Mặc dù ngươi nơi này đầy đủ dược liệu, nhưng dù sao vừa khai trương, láng giềng cũng còn chưa quen thuộc đâu." - Nói bóng nói gió Tô Tử Nguyệt đây hết thảy chẳng qua là vì kiếm tiền.

Tô Tử Nguyệt cười cười: "Chính Lão đại phu nói, thuốc ở y quán của ta số lượng lớn, đủ các loại, coi như mọi người trong thời gian ngắn chưa quen thuôc, hơn tháng sau cũng là sẽ quen thuộc thôi. Ta cần gì phải vội vàng lòe thiên hạ?"

Mọi người lại suy nghĩ, không có khả năng có người mở một cái y quán lớn thế này lại tìm một lang băm đến ngồi xem bệnh.

Chẳng lẽ sâu hút máu có thể chữa bệnh được, chỉ là chưa ai biết đến thôi.

Mọi người nhìn nhau hoài nghi, kinh ngạc, không thể tin nhưng không nhịn được hiếu kỳ.

Lão Lưu trốn ở đám người, lại nhìn chằm chằm chân què của mình.

Hắn bị đau chân liền bị chủ nhân ghét bỏ, căn bản không ai nguyện ý muốn thuê hắn làm việc. Nhà hắn trên có già, dưới có trẻ, cả nhà đều dựa vào hắn kiếm cơm, gần hai tháng qua cả nhà chỉ có thể uống cháo.

Nếu chân hắn có thể trị hết, những chuyện trong nhà liền dễ dàng giải quyết!

Lão Lưu lại sinh ra một ý nghĩ muốn thử một lần.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv