Tô Tử Nguyệt đi về phía mọi người, khóe miệng nở một nụ cười: "Xin chào mọi người, ta là đại phu của Bình Dân Y Quán, mới vừa rổi là ai muốn xem bệnh?"
Tô Tử Nguyệt vừa nói, tất cả mọi người càng khiếp sợ.
"Cái gì? Cái Bình Dân Y Quán này lại đi tìm một nữ tử đến xem bệnh? Cái này cũng quá là không ra gì rồi!" - Một nam nhân đứng ra, chỉ vào mũi Tô Tử Nguyệt: "Lão phu còn chưa từng nghe nói một nữ nhân làm đại phu, nàng thật sẽ xem bệnh? Không phải là đang lừa người sao?"
"Lão tiên sinh nói rất có đạo lý, chúng ta mới không để một nữ tử xem bệnh! Từ xưa nam nữ thụ thụ bất thân, cái này xem bệnh sẽ có tiếp xúc da thịt, tính cái gì? Còn nữa nữ tử liền nên ở nhà giúp phu quân dạy con, chạy ra ngoài xuất đầu lộ diện, đánh lấy cái nghề y nguy trang cùng nam nhân so sánh, thực sự là không ra thể thống gì."
Nam nhân trung niên què chân chống gậy nghe mọi người nói vậy, gương mặt đỏ ngầu, khó chịu nói: "Ta... ta mơi không có tìm nàng xem bệnh, ta chỉ là đi ngang qua chổ này."
Hắn nhìn thấy Bạch lão đại phu của Tế Thế Đường xem ra cũng vì náo nhiệt mà tò mò đi tới, hắn liền nhào tới bắt lấy tay áo của ông ta, tựa như tìm được người cứu mạng: "Bạch đại phu, ông làm chứng cho tôi! Tôi vẫn luôn xem bệnh ở chỗ của ông..."
Bạch lão đại phu nhìn bề ngoài nhìn sáu bảy mươi tuổi, bàn tay vuốt sợi râu dài, tóc mai và râu đều trắng, xem ra chính là làm nghề y nhiều năm.
Tô Tử Nguyệt chỉ là một thiếu nữ, từ khí chất bên trên liền thua một mảng.
Nam nhân trung niên trong lòng khinh thường, hắn làm sao có thể tìm một tiểu cô nương xem bệnh? Bệnh của hắn Bạch lão đại phu xem một năm đều không tiến triển, một tiểu cô nương có thể có thể có biện pháp nào?
Nếu như hắn tìm tới tiểu cô nương, chẳng phải khiến người khác cười rớt quai hàm.
Bạch lão đại phu khinh miệt liếc nhìn Tô Tử Nguyệt, giải vây cho nam nhân trung niên: "Không sai, hắn ở chỗ lão phu chữa bệnh hơn một năm."
"Hơn một năm cũng không chữa khỏi, xem ra lão nhân gia y thuật cũng không có gì đặc biệt." - Trong đám người có người lên tiếng, mọi người kinh hãi quay đầu tìm kiếm ai là người lên tiếng, lại phát hiện đó chính là Tô Tử Nguyệt.
Bạch lão đại phu tức giận đến dựng cả râu, do thân phận mới không có mở miệng mắng chửi.
Nhưng mà hắn có thể nhịn xuống, đứng ngoài quan sát bách tính không nhịn được, nổi giận đùng đùng: "Tiểu cô nương này sao không biết giữ mồm miệng. Bạch lão đại phu là đại phu tốt nhất nhì kinh thành, chính Thái Y Viện cũng phải nể nang ba phần, ngươi dựa vào cái gì nói như vậy?"
"Đúng vậy đúng vậy, cái gì mà Bình Dân Y Quán, ta xem là kẻ điên y quán mới đúng."
Mọi người một câu, tất cả đều chỉ trích Tô Tử Nguyệt.
Bạch lão đại phu thấy thế, càng ngày càng ngẩng cao đầu, thần sắc cao ngạo.
Tiểu nhị và chưởng quỹ trong y quán đều là bộ dạng xấu hổ và khó chịu, nếu Tô Tử Nguyệt không phải là Vương Gia khâm điểm, bọn hắn sợ đã sớm đem Tô Tử Nguyệt đuổi ra ngoài.
Hạ Đào tức giận đứng ra giúp Tô Tử Nguyệt: "Ta nói cho các người biết. Tiểu thư nhà ta y thuật rất lợi hại, liền
Thái phi trong cung đều được nhà ta chữa trị rất tốt."
Lời này khiến mọi người nghe được nổ tung.
"Ha ha ha ha..."
Tiếng cười trào phúng vang lên: "Ha ha, nàng ta nói... nàng ta... chữa cho Thái phi. Nếu là nàng đều có thể cho
Thái phi xem bệnh, ta còn có thể cho Thái Tử bú sữa."
Người nói ra là môt cái nam nhân, không thể nghi ngờ là đối với Tô Tử Nguyệt là vũ nhục rất lớn.
Đám nam nhân cười ha ha, nữ nhân nhìn Tô Tử Nguyệt chỉ trỏ.
Gương mặt Hạ Đào đen như đít nồi, chưởng quỹ cùng hai tiểu nhị không biết phải làm sao, bọn hắn chỉ biết Tô Tử Nguyệt là người Vương gia ưu ái, bọn họ không rõ Tô Tử Nguyệt có phải đã chữa trị cho Thái phi hay không?
Tô Tử Nguyệt chỉ cười nhẹ nhàng lên tiếng: "Nếu mọi người không tin, vậy không bằng ta và Bạch lão đại phu so tài một phen như thế nào?"
Tô Tử Nguyệt vừa nói ra, mọi người liên sửng sốt.
Tiểu cô nương này lại muốn cùng Bạch lão đại phu so tài?
Nàng ta thật không sợ sao? Hay là nàng ta thật sự có bản lĩnh.
Bạch lão đại phu đứng thẳng nhìn chằm chằm Tô Tử Nguyệt.
Lúc này Tô Tử Nguyệt căn bản không biết lúc này Phong Thiên Tước ngồi trên xe ngựa đang muốn tiến tới giúp nàng, lại nghi thấy nàng nói câu này, liền yên lặng lui trở về.
"Để nàng tự mình xử lý đi, bản vương tin tưởng nàng." - Phong Thiên Tước nhẹ giọng nói với Khúc Nam.
Khúc Nam nhìn về hướng Tô Tử Nguyệt, lại liếc mắt nhìn Phong Thiên Tước, nghĩ thầm Vương gia càng lúc càng kỳ quái.
Hôm nay bọn họ đi quận vương phủ từ hôn, nhưng lại nghe được tin tức mẫu thân của quận vương qua đời, cho nên theo lý thuyết Vương gia không nên ở thời điểm này nhắc đến chuyện từ hôn, lại nói chính quận vương gia cũng khéo léo biểu thị hy vọng trì hoãn hôn lễ. Khúc Nam vốn cho rằng Vương gia sẽ nế mặt mũi, trước tạm thời đáp ứng, về sau bàn bạc kỹ hơn về chuyện từ hôn.
Lại không thể nghĩ tới Vương gia lại không có một chút nào do dự, trực tiếp liền nói từ hôn. Lúc đó biểu lộ của quận vương là cực kỳ kinh khủng, Vương gia ngay cả giải thích cũng không cho, đi ra khỏi phòng khách, Khúc Nam liền nghe rõ sau tấm bình phong có tiếng khóc của nữ nhân.
Không cần nghĩ cũng biết đó là Lâm Thiên Nhu.
Vương gia trước kia yêu thích Lâm tiểu thư, đối với Vương phi tuyệt tình. Hiện tại tâm tư của Vương gia đặt trên thân Vương phi, lại không để sự đau khổ của Lâm tiểu thư trong mắt, dù sao tổ mẫu của nàng vừa mất, Vương gia làm như vậy liền có chút không niệm tình xưa.
Chẳng qua nếu trong hai người nhất định phải chọn một, hắn đương nhiên sẽ chọn Vương phi. Vương phi nương nương dung mạo xinh đẹp, tính tình hòa nhã, so với người có tâm tư ác độc Lâm Thiên Nhu quả thật là tốt hơn rất nhiều.
Lúc này bên ngoài Tô Tử Nguyệt lần nữa lên tiếng: "Bạch lão đại phu, ngài có phải là đang xem thường ta, cho nên mới không lên tiếng?"
Bạch lão đại phu lông mày nhíu lên: "Ngươi thật là muốn so tài?"
"Trừ khi Bạch lão đại phu không dám, không phải tiểu nữ nhất định muốn lĩnh giáo một phen." - Tô Tử Nguyệt không nhanh không chậm, thần sắc tự nhiên.
Bạch lão đại phu râu quai nón nhếch lên: "Đã là như thế, cũng không thể trách lão phu khi dễ tiểu hài tử. Nói đi, ngươi muốn so thế nào?"
Tô Tử Nguyệt chỉ vào nam nhân trung niên bị què: "Liền lấy hắn so."