Lúc Bách Lý Mân Tu nhìn thấy Hàn Phỉ lần nữa, đã là buổi tối, nàng giống như quỷ mị xuất hiện trong thư phòng của hắn. Chỉ là lần này, Bách Lý Mân Tu lại không cảm thấy vui sướng chút nào, bởi vì hắn biết rõ, lần này Hàn Phỉ đến, là để từ giã hắn.
Trong ngực Hàn Phỉ còn ôm một thứ nho nhỏ. Đó là tiểu công chúa.
Bách Lý Mân Tu đứng lên, không tới gần, nói: "Nàng đã đặt tên cho nó chưa?"
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Vẫn chưa. Nhưng nhũ danh gọi là Tiếu Tiếu."
Đại danh Hàn Phỉ còn chưa nghĩ kỹ, thế nhưng nhũ danh cũng đã được định ra.
Bách Lý Mân Tu tự mình lẩm bẩm: "Vậy sao? Tiếu Tiếu.. cái tên này rất tốt."
Hàn Phỉ cười gật đầu, đưa tay trêu chọc nữ nhi của mình. Từ khi biết tiểu công chúa sinh ra liền không thể nói chuyện, nàng đã rất phiền muộn, vừa phiền muộn lại vừa thích trêu chọc bé con. Hành động này vô cùng ấu trĩ, nhưng mẹ con các nàng lại làm đi làm lại không biết mệt.
Bách Lý Mân Tu nhìn Hàn Phỉ như vậy, ngay cả mặt mày cũng ôn nhu xuống, rõ ràng là dung mạo xa lạ, thế nhưng lại có khí tức quen thuộc, người này, là Hàn Phỉ không thể nghi ngờ.
"Nàng luôn ở nơi này à?" Bách Lý Mân Tu đột nhiên hỏi.
Hàn Phỉ rốt cục ngừng trêu chọ con, thấp giọng nói: "Cũng không phải."
"Tất cả mọi chuyện, là thế nào?"
Hàn Phỉ đón đến, nói: "Trong này đã xảy ra rất nhiều chuyện, còn nữa.. Nàng ấy đã chết."
"Nàng" trong lời nói của Hàn Phỉ rõ ràng chính là nguyên thân, Bách Lý Mân Tu lập tức liền hiểu rõ, có chút ngây người.
Hàn Phỉ lại nói: "Nàng ấy muốn ta nói cho ngươi biết, nàng ấy rất thích ngươi."
Bách Lý Mân Tu không đáp lời.
Hàn Phỉ cũng không chờ hắn đáp lại, mà tiếp tục nói: "Ta đã mai táng nàng ấy ở một nơi có phong cảnh rất đẹp, kỳ thực, tên nàng ấy chính là Hàn Phỉ."
Cùng một cái tên, nhưng lại nắm giữ nhân sinh hoàn toàn khác nhau.
Bách Lý Mân Tu cười khổ: "Ta vốn tưởng rằng.. Nàng ấy là nàng.."
Hàn Phỉ ngắt lời hắn: "Ta biết, thế nhưng Tiểu Bạch, ngươi đừng phủ nhận đoạn ký ức đó, đây có lẽ là ký ức đẹp nhất của nàng ấy, bất luận trong đoạn kí ức này, ngươi xem nàng ấy là ai."
"Được."
Hàn Phỉ lùi về sau một bước.
"Còn nữa, Tiểu Bạch, ta đến để cáo biệt ngươi."
Quả nhiên..
Bách Lý Mân Tu mạnh mẽ nhắm mắt.
"Ta biết rõ."
"Ngươi hãy tự chăm sóc tốt bản thân."
"Ngươi và ta, không thể nào sao?"
"Tiểu Bạch."
Bách Lý Mân Tu 'ừ' một tiếng.
"Trong thạch thất kia, đến cùng là cái gì?"
Thân thể Bách Lý Mân Tu đột nhiên cứng ngắc.
Hàn Phỉ chú ý tới dị thường của hắn, lại không nói tiếp, nàng đang chờ hắn trả lời.
"Nàng.. đã nhìn thấy sao?"
Bách Lý Mân Tu cười khổ một tiếng. Tựa hồ, mọi chuyện so với hắn suy nghĩ, còn bết bát hơn.
Hàn Phỉ nói: "Nói cho ta biết, ngươi làm cái gì?"
Bách Lý Mân Tu xoay người, nói: "Bao giờ nàng định rời đi?"
Rõ ràng hắn đang từ chối trả lời câu hỏi của Hàn Phỉ.
"Đó không phải là thứ gì tốt đẹp đâu." Hàn Phỉ không nhịn được nói thêm một câu.
Cái ao nước ao cùng mặt người quái lạ kia, tất cả những thứ này đều vô cùng dị thường.
Ngữ khí của Bách Lý Mân Tu mang theo vẻ cứng ngắc, nói: "Đủ rồi, Hàn Phỉ, nàng đi đi."
"Tiểu Bạch, ngươi đã lựa chọn cái gì?"
"Hàn Phỉ!"
"Ngươi đến cùng là có biết bản thân đnag giao dịch với thứ gì không?"
"Đủ rồi!" Bách Lý Mân Tu cất cao giọng.
"Hàn Phỉ, đủ rồi, nàng đi đi."
Hàn Phỉ há há miệng, nhưng không thể thốt nên lời.
"Ta đã lựa chọn, ta sẽ tự mình tiếp tục đi."
Thời khắc này, giữa bọn họ dường như đã bị cắt ra một cái khe, mà khe nứt này càng ngày càng dài, càng ngày càng sâu, ngã xuống sẽ thịt nát xương tan, lại vĩnh viễn không thể nào vượt qua. Thế nhưng cái khe này hình thành từ bao giờ, Hàn Phỉ lại không biết.
Trong trí nhớ của nàng, Tiểu Bạch tựa hồ vẫn luôn là một người, ngồi yên lặng dưới tàng cây, tay nâng một ấm trà, lúc nàng xuất hiện, sẽ lộ ra nụ cười ấm áp, sẽ luôn nói với nàng 'Ngươi đã tới'. Bắt đầu từ khi nào, vẻ ôn hòa trong mắt hắn, lại nhiều thêm một tia tâm tình nàng không hiểu.
"Tiểu Bạch, chúng ta vẫn là bằng hữu sao?"
Bách Lý Mân Tu mạnh mẽ nhắm mắt, nói: "Nàng đi đi."
Trái tim Hàn Phỉ đau đớn một hồi.
"Tiểu Bạch.."
Bách Lý Mân Tu trực tiếp quay lưng đi, nắm lấy một bản tấu chương trên bàn, tiếp tục xem, nhưng ngay cả một chữ hắn cũng không xem được.
Hàn Phỉ đứng ở nơi đó, biết rõ ý hắn. Cánh tay nàng ôm bảo bảo run rẩy một hồi. Sau đó, nàng cũng quay lưng rời đi.
Bách Lý Mânn Tu rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn chỗ đứng đã trở nên trống trải, khuôn mặt anh tuấn của hắn tái nhợt thêm mấy phần.
"Hàn Phỉ, ta đã không thể quay đầu."
Bách Lý Mân Tu chậm rãi đưa tay ra, trên cánh tay đều là hoa văn màu đen, gần như đã bao phủ toàn bộ cánh tay. Từng mạch máu cũng lồi lên, nhìn qua vô cùng khủng bố. Bách Lý Mân Tu thả tay áo xuống, che đii dấu vết, khe khẽ thở dài.
"Người làm giao dịch với ma, đều không thể rút lui."
Dần Phỉ đại sư biểu thị mình rất thương tâm. Ông lão này thật vất vả mới có thể thưởng thức một người, kết quả, hiện tại người này liền muốn rời đi, còn mang theo cả tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác này nữa. Dần Phỉ đại sư càng thêm khổ sở.
Chẳng qua chỉ là một ngày thời gian, nhưng Dần Phỉ đại sư đã yêu thích Tiếu Tiêys không thua kém gì Hàn Phỉ. Trừ lúc Tiếu Tiếu nằm trong lòng Hàn Phỉ, còn lại thì ngẩn người nhiều nhất là trong lồng ngực Dần Phỉ đại sư. Thật sự là Tiếu Tiếu quá mức đáng yêu, đến mức Dần Phỉ đại sư cũng triệt để quên mất đây là một Ma Tử, vì thế lúc Hàn Phỉ biểu thị muốn rời đi, Dần Phỉ đại sư mất ngủ nguyên một đêm, ngày hôm sau liền trực tiếp thu thập tất cả gia sản, biểu thị muốn đi theo mẹ con nàng.
Hàn Phỉ há hốc mồm: "Ngài, ngài thật muốn rời khỏi nơi này sao?"
Dựa theo hiểu biết của nàng, Dần Phỉ đại sư đã ở khu nhà nhỏ này không dưới mười năm, hiện tại lại muốn rời khỏi hang ổ của mình sao?
Dần Phỉ đại sư dứt khoát gật đầu, nói: "Ngài xem một chút đi, chuyện ngài đáp ứng ta còn chưa làm được đâu, vì thế ta muốn đi theo để thời thời khắc khắc nhắc nhở ngài, vừa vặn ta cũng không có chuyện gì khác để làm, liền cùng đi đi!"
Tiếu Tiếu trong lòng Hàn Phỉ dường như là biết lão nhân gia luôn đối với nó rất tốt này cũng muốn cùng đi, liền cao hứng duỗi ra hai cánh tay bụ bẫm, muốn Dần Phỉ đại sư ôm. Trái tim Dần Phỉ đại sư lập tức mềm xuống, vội vã tiếp nhận Tiếu Tiếu, cười đùa với con bé.
Trong lòng Hàn Phỉ ấm áp, nói: "Ta sẽ hoàn thành ước định cùng ngài."
Dần Phỉ đại sư làm gì còn thời gian quản cái này, ông còn đang bận chơi cùng Tiếu Tiếu đây. Ngược lại là Nguyên Bảo đứng bên cạnh cũng lặng lẽ khoác một bao quần áo trên lưng.
Hàn Phỉ chần chờ nói: "Nguyên Bảo, ngươi, ngươi cũng muốn đi cùng à?"
Nguyên Bảo yên lặng gật đầu, dáng vẻ không biết nói gì cho phải.
Vậy là hành trình vốn đơn độc, giờ đây lại biến thành nhiều người đồng hành như vậy, những kế hoạch trước đó của Hàn Phỉ cũng hỏng cả, nhưng bất kể nói thế nào, tảng đá lớn vẫn luôn trẻ trên ngực nàng cũng chậm rãi hạ xuống.