Vì muốn làm rõ một chuyện, Hàn Phỉ quyết định đi tới một nơi.
Dần Phỉ đại sư cùng Nguyên Bảo tất nhiên là tùy tùng vô điều kiện, mà Tiếu Tiếu cũng đang được Dần Phỉ đại sư tỉ mỉ trêu đùa, thỉnh thoảng liền cười lên khanh khách.
Nhìn hình ảnh ấm áp này của một già một trẻ, trong lòng Hàn Phỉ tràn đầy nhu tình. Tiếu Tiếu có thể an toàn sinh ra là nhờ công lao rất nhớ của Dần Phỉ đại sư, đối với đại sư, Hàn Phỉ là thật lòng cảm tạ, vì thế trong hành trình lần này, Hàn Phỉ vô luận như thế nào đều phải bảo đảm an toàn cho đại sư.
Bởi vì trên đường đi có người già cùng trẻ nhỏ, vì thế Hàn Phỉ cũng thay đổi thói quen ăn gió nằm sương trước dây, không còn vội vàng chạy đi như vậy, mà lựa chọn ở trong thành trấn nghỉ ngơi, may là Tiếu Tiếu không yếu ớt giống như trẻ con bình thường, rõ ràng chỉ vừa sinh ra không lâu, lại khỏe mạnh hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, hình thể cũng mỗi ngày mỗi khác, ngũ quan cũng càng ngày càng đáng yêu.
Chỉ nhìn bộ dáng này của Tiếu Tiếu, Hàn Phỉ cũng không thể lừa gạt mình rằng Tiếu Tiếu là đứa trẻ bình thường được nữa, nó không hề bình thường một chút nào.
Sau khi Hàn Phỉ rời đi không lâu, trong hoàng cung liền truyền ra tin tức Hoàng Thượng bị bệnh. Vị hoàng đế trẻ tuổi này luôn luôn cường hãn lợi hại, giống như sẽ không bao giờ ngã xuống, thế mà nay lại đổ bệnh nặng, tất cả ngự y đi suốt đêm vào trong hoàng cung, thay phiên nhau bách mạch cho Hoàng Thượng, nhưng làm thế nào cũng không tìm ra được nguyên nhân sinh bệnh, căn bản không có chỗ xuống tay, chớ nói chi là kê đơn thuốc.
Mãi đến tận khi có một ngự y đưa ra đề xuất, nếu không tìm được nguyên nhân sinh bệnh, vậy chỉ sợ là tâm bệnh a. Thuyết pháp này được nhất trí đồng ý, cũng chỉ có tâm bệnh mới có thể khiến người ta không hề có điềm báo trước mà ngã xuống, chỉ là đối bọn họ tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài kết quả này, như vậy chỉ khiến người bên ngoài cho rằng y thuật của họ không đủ tinh thông. Vì thế các ngự y chỉ có thể kê một ít thuốc an thần cho Hoàng Thượng phục dụng, thế nhưng có hữu dụng hay không chỉ có thể xem ý trời mà thôi.
Bách Lý Mân Tu thật sự là mắc tâm bệnh. Có điều bệnh này không phải là tạm thời, mà đã tồn tại rất lâu, vẫn luôn bị hắn lãng quên. Mối si tình dành cho Hàn Phỉ quá lớn, lại vì yêu mà không được đáp lại, tâm tình tích tụ dần dần thành bệnh, trong tâm bị thương tích, lâu ngày kết thành vảy, hiện tại lại bị hung hăng xé ra, vì thế giờ khắc này hắn đương nhiên không chịu nổi mà ngã xuống.
Đúng vậy, hắn sao có thể chịu đựng được? Trả giá hết thảy đều thành uổng phí, sao có thể cam tâm? Hắn làm nhiều như vậy, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, người kia lại không phải là Hàn Phỉ, suy đoán nói mơ giữa ban ngày thế nhưng lại trở thành sự thật, điều này sao có thể không khiến hắn đau lòng? Dưới tâm tình tích tụ, Bách Lý Mân Tu đương nhiên đổ bệnh, chính như ngự y từng nói, tâm bệnh chưa trừ diệt, hắn sẽ không thể nào có cuộc sống thoải mái.
Theo bệnh tình của Bách Lý Mân Tu ngày càng nghiêm trọng, tình hình trong triều vốn bất ổn nay lại càng thêm không khống chế được, dần dần có đại thần đưa ra ý kiến, hiện tại Hoàng Đế quá trẻ, hành động đưa ra còn nhieuf khiếm khuyết, thật sự bất đắc dĩ đảm đương chức trách lớn như vậy.
Ban đầu thuyết pháp này còn bị áp chế lại, bởi vì các đại thần cũng cảm thấy Hoàng Đế chẳng qua chỉ là mắc bệnh cảm mạo phong hàn mà thôi, không bao lâu nữa sẽ khỏi, dù sao Hoàng Đế còn trẻ, chính là lúc khỏe mạnh cường tráng nhất, loại ốm đau nho nhỏ này cũng là điều chắc chắn.
Chỉ là theo ngày tháng dần trôi qua, càng lúc càng có nhiều đại thần bắt đầu hoài nghi kết luận này. Hoàng Đế của họ vẫn bị bệnh liệt giường, ngay cả các ngự y cũng bó tay toàn tập, chỉ có thể mỗi ngày khai chút dược tài bồi bổ. Ý kiến bị đè xuống lại một lần nữa thăng lên, chỉ là lần này, đã không ai cảm thấy đây là chuyện giật gân, Hoàng Đế của họ rất có thể sẽ không trụ được, một khi Bách Lý Mân Tu đột nhiên rời khỏi trần thế, dưới tình huống không có Hoàng Đế mới kế vị, toàn bộ Vân Hỏa bị diệt vong cũng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nhất là bây giờ mỗi một quốc gia đều đang nhìn chằm chằm lên Vân Hỏa bọn họ.
Trong Ngũ Quốc, gần như ai cũng biết Vân Hỏa yếu nhất, vào lúc then chốt thế này, Hoàng Đế còn xảy ra chuyện gì, thì những quốc gia khác chẳng phải là sẽ lập tức ùa lên, coi họ như miếng thịt mỡ mà xâu xé sao!
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ trong lòng mỗi người, mà các hoàng tử bị đẩy ra vùng biên giới xa xôi cũng bắt đầu rục rà rục rịch. Ngôi vị Hoàng đế, ai mà không muốn? Tức khắc, đã có vị Hoàng tử năm đó không đấu tranh thành công tiến hành khải hoàn hồi triều, mục đích không cần nói cũng biết.
Có không ít người bắt đầu đồng tình với vị Hoàng Đến vẫn còn đang nằm trên giường bệnh kia, chỉ sợ sắp phải chắp tay dâng giang sơn của mình cho người khác rồi.
Đêm đó, toàn bộ hoàng cung đều bị bao phủ bởi màn đêm đen kịt, khắp nơi đều vô cùng tĩnh lặng, mà trong tẩm cung Hoàng Đế, một bóng người lén lén lút lút lẻn vào. Mãi đến tận khi bóng người kia đứng ở bên giường, ánh mắt nhìn chăm chú nam nhân đang nằm trên giường kia.
"Hoàng Thượng, ngài cũng lưu lạc đến nước này sao?"
Người xuất hiện ở bên giường Bách Lý Mân Tu, chính là Hoa Phi. Chỉ thấy giờ khắc này Hoa Phi đã sớm cởi bỏ một thân phồn hoa, thần sắc bình tĩnh, trên thân mặc một bộ áo trắng đơn bạc. Trong mắt Hoa Phi đầy vẻ thổn thức, còn có một ít đồng tình. Nàng vẫn luôn biết rõ, Hoàng Đế Bách Lý Mân Tu cao cao tại thượng, nói cho cùng cũng chỉ là một nam nhân đáng thương mà thôi. Không nhìn thấy Hàn Phỉ kia, Hoa Phi liền đoán được người phụ nữ này cuối cùng cũng sẽ không lưu lại chốn thâm cung, Hoa Phi không biết gút mắc trong đó, thế nhưng điều này không trở ngại nàng ta từ việc Bách Lý Mân Tu đột nhiên bị bệnh mà suy đoán ra mọi chuyện.
"Cuối cùng, người phụ nữ kia vẫn rời đi, mặc kệ sống chết của ngài, có đáng không?"
Hoa Phi khẽ cười một tiếng, nói: "Ngài vốn không vô dụng như vậy, hà tất lại phải tự dằn vặt bản thân thành bộ dáng này, ngài xem một chút dáng vẻ hiện tại của ngài đi, còn là một Hoàng Đế sao?"
Hoa Phi đến gần chút, tựa hồ cho rằng nam nhân trên giường sẽ không nghe thấy lời nàng ta nói, nàng ta một hơi đem tất cả tâm tình bị đè nén nói hết ra.
"Ngài tự chà đạp chính mình như vậy, nàng cũng sẽ không nhìn thấy, ngược lại là ghế rồng của ngài, đã sắp ngồi không vững rồi."
Hoa Phi đã sớm nghe được bên ngoài nói bóng nói gió, đối với việc các Hoàng tử sắp trở về cướp giật giang sơn, Hoa Phi vốn còn thay Bách Lý Mân Tu bận tâm một hồi, thế nhưng bây giờ suy nghĩ lại, cảm thấy như thế cũng rất tốt. Biết đâu, khi hắn không còn là Hoàng Đế, hắn sẽ không đối xử với nàng ta tuyệt tình như vậy, Hoa Phi si tâm vọng tưởng mong đợi.
Đúng lúc này, cửa đột ngột bị đẩy mở, một bóng người xông vào trong.
Hoa Phi vội vàng quay đầu nhìn lại, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, nói: "Việt Vương.."
Đó là Hoàng tử đã từng bị Tiên Hoàng phái đến một vùng đất cho ăn đá gà ăn sỏi ở tận ngoài biên cương, giờ khắc này, hắn ta đang đầy mặt sát ý đi tới.
Hoa Phi lùi về sau vài bước, kinh ngạc nói: "Không đúng, đại quân rõ ràng là ba ngày sau mới đến! Sao ngươi có thể đến đây nhanh như vậy chứ?"
Trên người nam nhân vừa xông tới kia còn mặc khải giáp, dáng vẻ phong trần mệt, ngay cả mặt mũi cũng chưa kịp rửa sạch sẽ, lấm lem tro bụi, hiển nhiên là không thể chờ đợi được nữa.
"Ta đã cố gắng càng nhanh càng tốt chạy về, chẳng phải cũng chỉ muốn xử lí mọi chuyện nhanh một chút sao!"
Nam nhân âm ngoan cười, ánh mắt tham lam nhìn Hoa Phi.