Hàn Phỉ ôm hài tử, đắp một tấm chăm nhỏ đã sớm chuẩn bị kỹ càng từ trước cho bé.
"Đại sư."
Ngoài cửa, Dần Phỉ đại sư nghe thấy tiếng gọi liền vội vã đẩy cửa đi vào, thế nhưng mùi máu tanh đầy phòng khiến ông lập tức bị sặc một hồi.
Hàn Phỉ đến gần, đặt đứa bé trong lồng ngực vào tay Dần Phỉ đại sư, nói: "Đại sư, thay ta chăm sóc nó một chút."
Dần Phỉ đại sư sợ đến suýt nữa làm rơi đứa bé trong lồng ngực xuống đất, lập tức căng thẳng ôm chặt lấy, vừa cúi đầu nhìn, đã bị đôi mắt đen lay láy linh động của đứa bé phấn điêu ngọc trác này hấp dẫn.
"Thật là đứa bé xinh đẹp a!"
Dần Phỉ đại sư vốn vô cùng yêu thương trẻ con, dù biết rõ đứa nhỏ này là một Ma Tử cũng không có nửa phần hận ý, quả thật đứa bé này lớn lên quá xinh xắn a! Không hề nhăn nheo giống như một hài tử mới xinh, trái lại da dẻ còn vô cùng non mềm trắng nõn. Có điều ngẫm lại thì cũng dễ hiểu, đứa nhỏ này đã hấp thu cùng tham ngộ nhiều máu huyết bổ dưỡng như thế kia mà! Lúc này nó đã hấp thu đủ chất dinh dưỡng, vì thế sinh trưởng rất tốt, chỉ cần ôm một cái cũng có thể cảm thụ được.
Nếu tiểu quái vật ở đây nhất định sẽ vô cùng ưu thương nha. Muội muội lớn lên đẹp hơn nó quá nhiều.
Sau khi đem hài tử giao cho Dần Phỉ đại sư, Hàn Phỉ cũng vô cùng yên tâm, nàng một lần nữa trở về bên giường, lúc này sau khi bị châm một kim, nguyên thân dần tỉnh lại, chỉ là giờ khắc này, nàng ta vô cùng suy yếu, ngay cả mở mắt ra cũng là chuyện rất mất sức.
Dần Phỉ đại sư liếc mắt nhìn các nàng, thở dài một hơi, quyết định mang theo hài tử rời đi, để gian phòng này lại cho hai nữ nhân tràn đầy gút mắc này.
Dần Phỉ đại sư vừa liếc mắt nhìn liền biết, nữ nhân chiếm lấy vật chứa kia không thể tiếp tục sống được nữa, tướng mạo của nàng ta đã là tử tướng. Mà Hàn Phỉ cũng biết điểm này, có thể nói, là nàng tự tay cướp đoạt sinh mệnh của nguyên thân, mà cho dù nàng không động thủ, thì nguyên thân cũng sống không bao lâu nữa, bộ thân thể này bởi vì mang theo Ma Tử quá lâu sớm đã bị móc rỗng.
Hàn Phỉ nhìn nàng, nói: "Ngươi còn muốn nói gì không?"
Nguyên thân hơi thở mong manh, nói: "Hài tử.. đã sinh ra rồi sao?"
"Ừm."
"Là nam hay nữa.."
"Nữ Oa."
"Ha ha.. Đến cuối cùng, vẫn là ngươi thắng.."
Hàn Phỉ đón đến, nói: "Thật xin lỗi."
Nàng không biết tại sao phải xin lỗi, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng này của nguyên thân, Hàn Phỉ không nhịn được mà thốt ra ba chữ này.
"Ngươi thắng rồi.. thật ra, ngay từ đầu, ta liền biết, tất cả những thứ này cũng không phải là của ta.."
Dung mạo xinh đẹp như vậy, dáng người làm người trìu mến, nam nhân ôn nhu đến thế, tất cả những thứ này, đều là không phải là của nàng ta. Nguyên thân biết rõ, kỳ thực nàng ta luôn một mực lừa mình dối người, một mực tự nói tất cả mọi thứ đều là của mình, kỳ thực không phải, cũng không phải là thật.. Nàng ta giống như đang mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó, nàng ta nắm giữ tất cả, nhưng hiện tại, đã tỉnh mộng. Nước mắt, đột nhiên rơi xuống.
Nguyên thân khóc nói: "Thật xin lỗi.. Thật xin lỗi.."
Cho đến giờ phút này, nguyên thân rốt cuộc biết, cảm giác có lỗi với người khác là như thế nào, là nàng, là nàng ta tự lừa mình dối người, nàng ta mới chính là kẻ trộm của người khác. Tỉnh mộng, nàng ta vẫn chỉ là một tên mập bị bị tất cả mọi người không thích, bị cha căm ghét, bị mọi người chế nhạo, là người này đã để cho nàng ta được nắm giữ mỹ mạo cùng hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người khác dù là ngắn ngủi.
Hàn Phỉ chưa bao giờ nghĩ tới nguyên thân sẽ nói như thế, nàng vốn tưởng rằng, giờ khắc này nàng sẽ phải đối mặt với chỉ trích cùng oán hận của nguyên thân, cũng không ngờ, thứ nàng nhận được lại là nước mắt hối hận của nàng ta.
"Là ta quá tham lam.. vọng tưởng chiếm lấy hết thảy.. Là ta quá tham lam.."
Nguyên thân muốn đưa tay ra nắm lấy tay Hàn Phỉ, thế nhưng nàng ta đã quá hư nhược, một động tác đơn giản như vậy cũng không làm được, mà Hàn Phỉ lập tức nắm lấy tay nàng ta, nói: "Ngươi không cần xin lỗi."
Nguyên thân hơi lắc đầu, nói: "Đó là con của ngươi, ta đã từng muốn gϊếŧ nó, thế nhưng hiện tại, nó đã có thể sinh ra, thật tốt.."
Sức sống của nguyên thân dần biến mất, huyết dịch đã sớm thấm ướt cả chăn đệm dưới thân, Hàn Phỉ không có năng lực cứu nàng, dưới hoàn cảnh này, cho dù là đại phu có năng lực cường đại cũng không có cách nào vá lại được cái bụng đã bị xé tung ra.
"Hàn Phỉ.. Tha thứ cho ta.. Ngươi cho ta một giấc mơ đẹp như vậy, hiện tại, ta đã tỉnh mộng, nên đi.."
Ánh mắt nguyên thân càng ngày càng tối, nàng đã không nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bàn tay được Hàn Phỉ cầm lấy cũng càng ngày càng vô lực buông xuống, cuối cùng, nàng nói với Hàn Phỉ: "Giúp ta.. Nói với Bách Lý.. Ta.. yêu hắn.."
Vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, trong đầu 'Hàn Phỉ' chỉ còn lại hình ảnh của Bách Lý Mân Tu, nam nhân duy nhất mang lại cho nàng cảm giác ấm áp, là người làm bạn bên cạnh khi nàng tỉnh lại đầy hoảng loạn luống cuống, dù cho Bách Lý làm bạn với nàng chỉ là bởi vì nàng là Hàn Phỉ, là phụ nữ này, không phải là bởi vì nàng. Nguyên thân biết rõ, ngay cả khi đi tới đoạn đường cuối cùng, nàng vẫn cứ muố lừa gạt mình lần cuối.
Hàn Phỉ nhắm mắt, nói khẽ: "Được."
Sau một khắc, nguyên thân ngừng hô hấp.
Hàn Phỉ ngồi ở bên giường rất lâu, mãi đến tận khi bàn tay nàng đang cầm lấy cũng bắt đầu từ từ rét lạnh mới buông ra, bàn tay nàng run rẩy vuốt mắt cho nguyên thân, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."
Một tia hồn phách từ trong thân thể nguyên thân bay ra, thể hình mập mạp, căng tròn, trên mặt tràn đầy vẻ vui cười, tung bay ở giữa không trung. Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười, đó là thân ảnh nàng hoài niệm cỡ nào a.
Hồn phách của nguyên thân tựa hồ kinh ngạc với việc Hàn Phỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ của nàng.
"Ngươi có thể nhìn thấy ta."
Hàn Phỉ gật đầu.
Nguyên thân cúi đầu liếc mắt nhìn hồn thể của mình, nói: "Vẫn là dáng vẻ như vậy, thế này mới quen a."
Hàn Phỉ chậm rãi nói: "Ngươi rất dễ nhìn."
Nguyên thân bay lượn một vòng, thân thể tròn vô giống hệt như một bông bồ công anh. "Cảm ơn ngươi."
Vàng mắt Hàn Phỉ có chút hồng.
"Ta phải đi rồi, ta muốn nói lời tạm biệt với ngươi."
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Được."
"Sau này.. ngươi hãy chăm sóc đứa nhỏ kia thật tốt nhé."
"Được."
"Ta đi đây."
Hồn phách của nguyên thân dần trở nên mờ nhạt, từ từ biến mất trước mặt Hàn Phỉ.
"Kiếp sau, ngươi sẽ sống rất tốt."
Lời nói của Hàn Phỉ giống như một câu chúc phúc, nhìn nguyên thân triệt để biến mất trước mắt mình.
Lúc cửa bị một lần nữa đẩy ra, Hàn Phỉ đứng ở trước mặt Dần Phỉ đại sư, tiếp nhận đứa nhỏ trong lồng ngực, nhẹ nhàng ôm lấy nó. Tiểu công chúa còn chớp chớp đôi mắt to, nhìn mẫu thân của mình, há há miệng, tựa hồ muốn nói chuyện, thế nhưng lại chỉ phun ra được một cái bọt khí rõ to. Hài tử vừa ra đời còn quá nhỏ, không thể mở miệng nói chuyện, lúc còn ở trong bụng cũng là dựa vào cảm ứng tâm linh khiến mẫu thân nghe thấy lời mình nói mà thôi, hiện tại đã xuất sinh, lại không thể dùng chức năng này được nữa.
Hàn Phỉ ngược lại là bị cái bong bóng nhỏ của nó chọc cười, nàng nhìn con mình, trong mắt tràn ngập vẻ ôn nhu tước nay chưa từng có.
"Lần đầu gặp mặt, ta là mẫu thân của con. Sau đó, con liền gọi là Tiếu Tiếu nhé."