Bách Lý Mân Tu nói xong câu nói kia liền dừng lại, tựa hồ là mới nhận ra nữ nhân cho hắn cảm giác quen thuộc trước mặt, là Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ thu hồi ánh mắt, tránh thoát khỏi cánh tay Bách Lý Mân Tu, quay về phía nguyên thân nói: "Ngươi bây giờ theo ta trở lại thì còn có một đường sinh cơ, nhưng nếu như ngươi dự định làm ra chuyện gì ngu xuẩn, ta bảo đảm, ngươi sẽ sống không quá một khắc."
Nguyên thân bị Hàn Phỉ uy hiếp sợ đến mức gào khóc, vừa khóc lóc vừa dựa vào Bách Lý Mân Tu, nỗ lực cầu xin hắn xử lí Hàn Phỉ.
"Bách Lý, Bách Lý chàng nhanh đánh đuổi nàng đi! Nàng không phải là Hàn Phỉ! Ta mới là Hàn Phỉ! Ta mới là Hàn Phỉ a!"
Nguyên thân vô cùng sợ hãi, nhất là đoạn nói chuyện vừa rồi của Bách Lý Mân Tu cùng Hàn Phỉ lại càng làm nàng ta cảm thấy kinh hoảng. Nhưng bất luận nguyên thân cầu khẩn thế nào, Bách Lý Mân Tu vẫn cứ thờ ơ không động lòng, hắn giống như đang bị rơi vào một loại khiếp sợ nào đó vậy, ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Hàn Phỉ.
Nào ngờ, Bách Lý Mân Tu càng nhìn Hàn Phỉ, nguyên thân lại càng không thể tiếp nhận, Bách Lý là của nàng ta, bảo vệ nàng ta! Chứ không phải là người kia!
"Bách Lý! Bách Lý! Chàng nhìn ta! Nhìn ta a! Đừng nhìn nàng!"
Nguyên thân điên cuồng kéo Bách Lý Mân Tu, nỗ lực dời tầm mắt của hắn khỏi Hàn Phỉ. Mà Bách Lý Mân Tu cũng chậm rãi dời đi tầm mắt nhưng lại khiến nguyên thân lập tức sửng sốt, đó là một loại ánh mắt hết sức xa lạ, không giống như là dĩ vãng, ôn nhu mà nhìn nàng ta chăm chú.
Nguyên thân lập tức liền nghẹn ngào.
Bách Lý Mân Tu nhìn nguyên thân, thanh âm có chút rét lạnh, hỏi: "Ngươi, là ai?"
Câu chất vấn này, khiến một tia hi vọng xa vời còn sót lại của nguyên thân cũng tan vỡ, nàng ta muốn cầm dao găm rơi trên đất lên, cắt đứt tất cả mọi thứ, nhất là nữ nhân phá hoại tất cả mọi chuyện kia, Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ hơi nhướng mày, không nghĩ tới nguyên thân sẽ điên cuồng như vậy, thậm chí lần này, thứ nàng ta muốn thương tổn không phải là đứa trẻ trong bụng mà là chính nàng ta. Hàn Phỉ thở dài, nàng không sợ bản thân gặp nguy hiểm, nàng chỉ lo sẽ xúc phạm tới hài tử trong bụng mà thôi.
Nhưng hành động của nguyên thân lập tức đã bị người trực tiếp đánh gãy, mà người ngăn cản nàng ta không phải là Hàn Phỉ, mà là Bách Lý Mân Tu. Chỉ thấy, giờ khắc này, sắc mặt Bách Lý Mân Tu lộ ra vẻ phẫn nộ hiếm thấy.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Nguyên thân ngơ ngác hô "Bách, Bách Lý.."
Bách Lý Mân Tu nắm chặt cánh tay nguyên thân, nói: "Ngươi muốn làm gì, hả?"
Nguyên thân tràn đầy bị thương nói: "Bách Lý, ta là Hàn Phỉ, thật, chàng hãy tin tưởng ta, ta mới thật sự là Hàn Phỉ.."
Mà Hàn Phỉ, lần đầu tiên không chịu khoan dung nói: "Câm miệng! Ngươi cùng ta trở lại!"
Dứt lời, Hàn Phỉ dùng lực, kéo nguyên thân, trực tiếp điểm lên huyệt vị của nàng ta, làm nàng ta không thể động đậy được nữa, ánh mắt Hàn Phỉ không thèm nhìn Bách Lý Mân Tu một chút, điều này khiến nội tâm hắn có chút bất an.
Bách Lý Mân Tu xưa nay không ngờ sẽ gặp phải tình huống như vậy, Hàn Phỉ không phải là Hàn Phỉ, Hàn Phỉ hắn biết lại biến thành Hàn Phỉ hiện tại, tất cả những thứ này chẳng khác nào một mớ bòng bong, rối rắm, hỗn độn. Nếu như, ngay từ đầu, hắn đã nhận lầm người.. Bách Lý Mân Tu quả thực không dám nghĩ, hắn đã gay ra một chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào!
"Hàn Phỉ.." Hắn đang muốn gọi nàng.
"Tiểu Bạch, chuyện của chúng ta, để sau hãy nói."
Nói xong, Hàn Phỉ trực tiếp liền đỡ lấy nguyên thân, xoay người mang nàng ta đi. Bách Lý Mân Tu muốn nhấc chân đuổi theo, nhưng bị tiếng quát của nàng ngăn lại.
"Nếu như ngươi không muốn mọi chuyện hoàn toàn không có cách nào cứu vãn, thì hiện tại đừng đi theo, đáp ứng ta."
Bách Lý Mân Tu ngừng bước, sắc mặt hắn tràn ngập đau thương, nói: "Ngươi còn có thể tha thứ cho ta sao?"
Hàn Phỉ không trả lời, nàng cũng không có thời gian trả lời, bởi vì nàng đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nguyên thân, thanh âm ùng ục trọng bụng nàng ta đang nói cho Hàn Phỉ biết, hài tử, sắp xuất sinh.
Bách Lý Mân Tu chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Phỉ mang nguyên thân đi, hắn giống như bị rút đi mọi khí lực vậy, cũng không có tư cách đuổi heo nữa.
Lúc Hàn Phỉ một lần nữa đem người trở về, Dần Phỉ đại sư đang ở trong phòng, Dần Phỉ đại sư đã sớm chuẩn bị kỹ càng tất cả.
Đặt người nằm lại trên giường, Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, ngón tay có chút run rẩy. Nàng là đại phu, y thuật cao siêu, thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng đỡ đẻ cho người khác, nàng chưa từng làm bác sĩ sản khoa, lần đầu tiên đỡ đẻ lại là hài tử của chính mình, thiên hạ còn có chuyện nào khẩn trương hơn chuyện này sao?
Hàn Phỉ không ngừng tự nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, hít sâu nhiều lần, nàng mới trấn định chuẩn bị sẵn sàng. Hàn Phỉ điểm trụ huyệt đau của nguyên thân, điều này có thể giảm bớt đau đớn cho nàng ta, nhưng Hàn Phỉ không dám điểm trụ hoàn toàn, bởi vì làm thế có thể sẽ khiến cho huyết dịch khó lưu thông.
Sau đó nàng đưa tay đặt lên cái bụng tròn vo kia, thấp giọng nói: "Bảo bảo, con đã sẵn sàng chưa?"
Tiểu công chúa trong bụng duỗi chân nhẹ nhàng đá vào da bụng, giống như đang đáp lại Hàn Phỉ.
"Được, vậy con làm theo chỉ thị của ta, tuyệt đối đừng kích động."
Lại nhẹ nhàng đá một hồi.
Ngoài phòng, Dần Phỉ đại sư lo lắng đi tới đi lui, thế nhưng ông không hiểu y thuật, cũng không giúp đỡ được gì, không thể làm gì khác hơn là đứng bảo vệ bên ngoài, Nguyên Bảo cũng bay đến, trầm mặc chờ đợi cùng một chỗ.
Dần Phỉ đại sư không nhịn được tìm hỏi Nguyên Bảo: "Ai da, ngươi nói xem các nàng ở bên trong không có vấn đề gì chứ? Thật không cần tìm bà đỡ sao?"
Nguyên Bảo yên lặng nói: "Hiện tại đã không kịp."
Dần Phỉ đại sư thở dài, nói: "Ta sống lâu như thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Ma Tử xuất sinh a! Lại lấy phương thức như vậy đi ra, mà còn là con của thần nữ nữa! Chuyện này một chữ loạn cũng không nói hết được!"
Nguyên Bảo yên lặng nói một câu: "Loạn tình."
Dần Phỉ đại sư thoáng kinh ngạc một hồi, nói: "Nguyên Bảo, ngươi tổng kết rất đúng chỗ a! Không nghĩ tới một tiểu thái giám như ngươi lại hiểu biết những thứ cong cong thẳng thẳng này đấy!"
Nguyên Bảo quyết định không để ý tới ông lão này!
Trong lúc bọn họ nói chuyện phiếm, bên trong đã truyền đến một tiếng rít gào khủng khiếp, đó là tiếng kêu thê thảm của nguyên thân. Lúc này, Hàn Phỉ đã đầu đầy mồ hôi, kinh hoảng, nói: "Bảo bảo! Không đúng! Không phải là nơi này, con nhịn một chút!"
"Mẫu thân, mẫu thân! Đau! Đau! Ô ô ô, đau quá! Con không ra được!"
Tiểu công chúa nức nở kêu, tựa hồ đang tương đối nôn nóng. Mà Hàn Phỉ, mạnh mẽ thở một hơi, nàng không ngời lại gian nan như vậy, nguyên thân đã sớm bị đau đớn đột ngột làm cho ngất đi, căn bản không thể dùng lực. Cách duy nhất còn lại, chính là mổ bụng.
Trong lòng Hàn Phỉ căn bản không thể lựa chọn, nhưng theo thời gian từng chút trôi qua, nàng biết rõ nhất định phải làm ra một cái quyết định. Hàn Phỉ móc ra đao giải phẫu.
Nàng thấp giọng nói với nguyên thân đang hôn mê: "Thật xin lỗi."
Bộ này đao giải phẫu, nàng tìm được trong phòng nguyên thân, sau đó mang về đây. Nàng biết rõ, lần này, nàng không có thời gian để do dự.
Đến khi trong phòng truyền ra tiếng trẻ con khóc, Dần Phỉ đại sư ở bên ngoài cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt vui cười.